Mọi người đều cười lớn gật đầu.
Ngô Bình đảo mắt: “Thuộc hạ ngang ngược như vậy, lần đầu tiên tôi thấy đấy. Vậy được thôi, tôi cam đoan với mọi người, tôi có một miếng cơm thì mọi người sẽ không phải đói”.
Có người nói: “Long chủ, đa số mọi người đều nguyện ý ở lại Thiên Long, nhưng bọn họ phải tiếp nhận kiểm duyệt nghiêm ngặt, cuối cùng có thể ở lại hay không, phải xem sự may mắn của bản thân thôi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ai có chí nấy, không thể cưỡng cầu”.
Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, hôm nay Thôi Bính Huy quay về trụ sở, đột nhiên rất khách sáo với tôi, anh có thể nói ra rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngô Bình cười ha ha: “Cũng không có gì, tôi đưa anh ta đến thế giới Tà Ma để chém giết tà ma. Chưa kể, chủ nhiệm Thôi này cũng có “năng lực” phết, kiên trì mấy phút là đã bị đuổi chạy. Lúc tôi đi ra thì anh ta sắp bị tà ma cắn nuốt rồi”.
Mọi người bật cười, biết rõ lựa chọn của mình vô cùng chính xác. Có người đứng đầu vừa mạnh vừa trọng nghĩa khí như vậy, dù nhất thời có thất vọng, thì tương lai cũng sẽ có một ngày tốt đẹp thôi!
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên có người gửi thiệp chúc mừng đến, Ngô Bình liếc nhìn, tên rất lạ lẫm, “Hồng Thiên Toàn” - người thành phố K, là truyền nhân của Cổ Long Quyền.
Người tập võ thăm hỏi như vậy, đến chín mươi chín phần trăm không có ý tốt. Hoàng Tử Cường nói: “Cậu chủ, có cần gặp không?”
Sau khi Lý Niệm Tổ quay về, đương nhiên ông ấy cũng thay thế Ngô Bình, trở thành gia chủ, vì vậy bọn họ cũng dần thay đổi xưng hô, gọi Ngô Bình là cậu chủ, gọi Lý Niệm Tổ là ông chủ.
Ngô Bình nói: Mời vào đi”.
Không lâu sau, bảy người nối tiếp nhau đi vào, bọn họ nhìn xung quanh, nhìn thấy nơi này có nhiều cao thủ như vậy, rõ ràng rất kinh ngạc.
Thế nhưng, bọn họ lập tức đã bình tĩnh ngay, một người đàn ông râu vàng trong đó khẽ ôm quyền, nói: “Tại hạ Hồng Thiên Toàn, xin hỏi vị nào là Ngô Quyền Sư?”
Ngô Bình cười nói: “Là tôi. Hồng Quyền Sư đại giá quang lâm, không tiếp đón được từ xa”.
Hồng Quyền Sư hừ một tiếng: “Ăn nói dễ nghe nhỉ! Nghe danh Ngô Quyền Sư đã lâu, là đánh nhau giỏi nhất thành phố K. Hồng tôi khổ tu trong núi sâu đã ba mươi năm, hôm nay cùng các vị võ lâm đồng đạo, cùng đến gặp mặt Ngô Quyền Sư!”
Cương Tử trừng mắt: “Thách đấu cậu chủ nhà chúng ta, các người xứng sao?”
Hồng Thiên Toàn cười ha ha: “Xứng hay không thì người cũng đã tới, xin hỏi Ngô Quyền Sư có dám tiếp không?”
Một long vệ đứng ra, thấp giọng nói: “Đánh với tôi, một chiêu, tôi sẽ đánh bay ông!”
Thật ra Hồng Thiên Toàn này chỉ có tu vi bình thường, vừa mới thăng cấp lên Tiên Thiên mà thôi, chỉ là ông ta không hiểu được là người giỏi thì còn có kẻ xuất sắc hơn, càng không biết cao thủ hiện tại rốt cuộc mạnh đến nhường nào, vì vậy mới tùy tiện đến thách đấu với Ngô Bình có thực lực Tiên Quân này.
Ngô Bình xua tay, cho long vệ lui xuống, nói: “Các anh đều là cao thủ, để các anh đấu, chẳng phải rõ ràng là tôi đang ức hiếp người sao?”
Anh chợt nhìn rồi kêu lên: “Hỉ Bảo, Hỉ Bảo đâu?”
Một người người bỗng chốc đã đến trước mặt Ngô Bình, chính là Hỉ Bảo, cậu bé cười hi hi nói: “Bố, bố gọi con?”
Ngô Bình nói: “Hỉ Bảo, có vị cao thủ đến thách đấu với bố, bố không muốn đánh với người ta, con lên đánh vài chiêu với họ đi”.
Ánh mắt Hỉ Bảo sáng lên, vội nói: “Được ạ được ạ, con đánh với bọn họ!”
Hỉ Bảo trưởng thành rất nhanh, hiện tại trông giống như một đứa trẻ bảy tuổi, vóc dáng đã hơn một mét tư.
Hồng Thiên Toàn thấy Ngô Bình cử ra một đứa trẻ đánh với ông ta thì lập tức cảm thấy bị sỉ nhục: “Ngô Quyền Sư, cậu dám không coi trọng họ Hồng tôi? Vậy mà lại để một đứa nhỏ đánh với tôi!”
Cương Tử biết thực lực của Hỉ Báo đáng sợ, cậu ta lạnh lùng nói: “Cử Hỉ Bảo là để nể mặt lắm rồi. Nếu có thể đỡ được một chiêu của cậu ấy thì xem như ba mươi năm nay, ông tu luyện không hề uổng phí”.
Hồng Thiên Toàn cười lạnh: “Được! Nếu Ngô Quyền Sư đã coi trọng Hồng tôi bậy Hồng tôi đành mặt dày, cùng tiểu công tử này đánh một trận vậy!”
Trong lòng ông ta cực kỳ hận Ngô Bình, cảm thấy anh không coi trọng mình, vì vậy âm thầm quyết định, nhất định phải đánh cậu nhóc này bị thương! Nhân cơ hội lấy lại mặt mũi!
Hỉ Bảo ôm quyền nói: “Nhận lấy một quyền của tôi!”
Nói xong, cậu bé đánh ra một quyền, một quyền đánh vào người Hồng Thiên Toàn. Hoàng Thiên Toàn này lại giống như một cái bao bố đầy bông, bị một quyền đánh bay mười mấy mét, nặng nề đáp xuống đất. Lúc này, khóe miệng, trong mũi lẫn tai đều chảy máu, tứ chi run rẩy, đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Ngô Bình nhíu mày, nói: “Hỉ Bảo, đừng khiến người ta bị thương”.
Hỉ Bảo bĩu môi: “Bố, con chỉ dùng một nửa lực, là ông ta đánh nhau kém mà”.
Mọi người sợ hãi. Một nửa sức lực mà đã đánh người ta ra như vậy? Vậy dùng hết toàn lực thì kinh khủng đến nhường nào?
Ngô Bình đến trước mặt Hồng Thiên Toàn, giúp ông ta chữa trị vết thương, còn đưa thuốc trị thương. Một lúc sau, Hồng Thiên Toàn đã có thể mở miệng nói chuyện, vẻ mặt ông ta xấu hổ nói: “Hồng tôi không biết trời cao đất dày, lại dám thách đấu với Ngô Quyền Sư, Ngô Quyền Sư không những không tức giận, còn giúp đỡ trị liệu, tại hạ thật sự vô cùng xấu hổ!”