Lý Thần Đồ: “Đáng tiếc, hiện tại Nhân Tộc thiếu Thánh Hoàng, nếu không thì tình huống sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều”.
Nói xong, ông ấy suy xét lại một lát, nói: “Ngô công tử, cậu có biết Nhân Tộc chúng ta có một vị Chúa Tể bị dị tộc trấn áp?”
Ngô Bình: “Ta biết chuyện này. Nghe nói vị Chúa Tể kia tuổi vẫn còn rất trẻ. Sao tiền bối bỗng nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
Lý Thần Đồ: “Vị Chúa Tể kia tên là Diệp Phục Thiên, cậu ta không chỉ trẻ tuổi, mà hơn nữa tư chất cũng siêu phàm, được cho là người duy nhất trong vạn năm trở lại đây có cơ hội đột phá lên thành cường giả Thánh Hoàng!”
Ngô Bình kinh ngạc: “Diệp Phục Thiên có cơ hội trở thành Thánh Hoàng?”
Lý Thần Đồ gật đầu: “Mặt ngoài Diệp Phục Thiên đang bị trấn áp bên trong mắt trận của dị tộc Tam Nhãn Tộc, nhưng trên thực tế, đây chỉ là một thủ thuật che mắt. Diệp Phục Thiên thật sự đang tu luyện ở trong Thánh Địa, muốn đột phá lên Thánh Hoàng cảnh. Hôm trước ta đã nhận được tin tức, có khả năng cậu ta đã đột phá!”
Ngô Bình ngây dại: “Đột phá! Nhân tộc có Thánh Hoàng?”
Lý Thần Đồ: “Ta phỏng đoán, có thể cậu ta là Bán Bộ Thánh Hoàng”.
“Bán Bộ Thánh Hoàng?” Ngô Bình có hơi thất vọng. “Bán Bộ Thánh Hoàng và Thánh Hoàng có khoảng cách rất lớn đúng không?”
Lý Thần Đồ gật đầu: “Bán Bộ Thánh Hoàng tuy có thể áp chế được Chúa Tể nhưng thực lực hơi yếu so với Cổ Thần. Mà Thánh Hoàng chân chính có thực lực đủ để nghiền áp Cổ Thần”.
“Từ bán Bộ Thánh Hoàng lên Thánh Hoàng hẳn là dễ hơn đúng không?” Anh hỏi.
Lý Thần Đồ nhẹ nhàng thở dài: “Từ Thánh Vương lên Thánh Hoàng nhất định phải nỗ lực. Sở dĩ trở thành Bán Bộ Thánh Hoàng là vì thực lực không đủ. Sau này nếu muốn trở thành Thánh Hoàng gần như không có khả năng”.
Ngô Bình: “Có một vị Bán Bộ Thánh Hoàng còn hơn là không có. Không biết vị Bán Bộ Thánh Hoàng này có thể thành lập hoàng triều hay không, thống nhất nhân loại thành một?”
Lý Thần Đồ: “Cũng không rõ ràng lắm. Trong lịch sử, Bán Bộ Nhân Hoàng đều thống trị ít nhất là một phần ba khu vực của Nhân Tộc”.
Khi hai người đang nói chuyện, người cấp dưới kia đến báo, nói tên Xích Ảnh Tam Thất kia đã suy xét rõ ràng, hắn ta đồng ý với điều kiện của Ngô Bình.
Ngô Bình gọi Xích Ảnh Tam Thất đến nơi không người, nhìn hắn ta, nói: “Cậu sẽ tự hào vì lựa chọn của mình”.
Nói xong, anh duỗi tay ấn vào đỉnh đầu Xích Ảnh Tam Thất, một luồng sức mạnh cường hãnh mạnh mẽ đi vào thân thể hắn ta, khiến cho cái bóng dưới chân hắn ta nhanh chóng biến đổi, rất nhanh đã đạt đến trình độ Huyền Ảnh!
Cùng lúc đó, một số ký ức liên quan đến Huyền Ảnh Công cũng xuất hiện trong đầu Xích Ảnh Tam Thất, hắn ta lập tức khởi động tâm pháp. Ngay lập tức, huyền ảnh dưới chân của hắn ta đã từ một phân thành hai, hai phân làm bốn, bốn thành tám, nhanh chóng phân hóa thành mấy vạn huyền ảnh!
Trong nháy mắt, Xích Ảnh Tam Thất đã cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên mấy chục thậm chí là mấy trăm lần, trong lòng hắn ta mừng như điên, vừa kính vừa sợ Ngô Bình, vì thế đã cúi đầu với anh thật sâu: “Đa tạ chủ nhân giúp sức!”
Ngô Bình gật đầu: “Ta có thể ban cho cậu sức mạnh, cũng có thể thu hồi sức mạnh của cậu lại. Chỗ này của ta có một viên Nghịch Thiên Sửa Mệnh đan, sau khi cậu về thì ăn nó, Hiện tại có thể trở về Thiên Ảnh Quân, dùng thực lực của mình để thăng lên vị trí cao”.
Xích Ảnh Tam Thất nói: “Vâng!”
Sau khi Xích Ảnh Tam Thất rời đi, không lâu sau đã quay trở lại vườn Xích Long Quả. Hắn ta vừa trở về, đã bị cấp trên của hắn ta, một Vạn Phu Trưởng gọi vào hỏi chuyện.
“Không phải cậu bị bắt sao, sao lại trở lại?”, Vạn Phu Trưởng vô cùng cảnh giác, hắn lạnh giọng hỏi, hiển nhiên có hoài nghi với Xích Ảnh Tam Thất.
“Thượng quan, ta giết chết người trông giữ nhân cơ hội đó mà chạy thoát”. Hắn ta nói.
Vạn Phu Trưởng cũng không tin tưởng hắn ta, nói: “Đúng không? Nếu cậu đã mạnh như thế sao lại bị đối phương bắt lại?”
Xích Ảnh Tam Thất vẫn bình tĩnh nói: “Thượng quan, ta cố ý để bọn họ bắt được, mục đích là thâm nhập vào bên trong đối phương để tiến hành điều tra”.