“Đại kiếp Thánh Nhân cuối cùng cũng kết thúc", anh thở phào nhẹ nhõm, đi một bước tới bên cạnh Trương Quán Hầu.
Trương Quán Hầu vội vàng quỳ xuống đất: "Chủ nhân!"
Ngô Bình: "Tôi muốn khám phá thế giới này, tôi sẽ phải rời đi một thời gian. Trước khi tôi đi, tôi sẽ đào tạo cho ông một nhóm cao thủ".
Nửa tiếng sau, Ngô Bối hóa thành một luồng ánh sáng bay lên trời, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chẳng mấy chốc, anh rời khỏi thế giới này. Giống như anh đã biết trước đây, có một lớp vỏ bảo vệ bên ngoài thế giới này để ngăn chặn cường giả xâm lược. Ngoài thế giới này, có một thế giới rộng lớn hơn.
Anh phát hiện, bố cục của nơi đây giống với thế giới song song trước đó, cũng có một chỗ tương tự đại lục Hồng Hoang, cũng có một nơi được gọi là Tiên Giới.
Đại lục ở đây được gọi là đại lục Xương Nguyên. Tiền tệ được sử dụng ở đại lục Xương Nguyên cũng có tiền bùa, nhưng cốt lõi của việc sản xuất có phần khác nhau.
Anh dùng pháp lực chuyển hóa đồng Thần Long và tiền Đạo của mình, cũng có thể sử dụng ở đây.
Anh dạo quanh đại lục hai ngày, mua một số dược liệu.
Hai thế giới một âm một dương, dược liệu cũng có thuộc tính âm dương, nếu có thể kết hợp luyện dược liệu của hai thế giới, hiệu quả của đan dược sẽ vượt xa sức tưởng tượng.
Cứ như thế, Ngô Bình gần như tiêu hết tiền trên người mới rời khỏi thế giới này, quay về thế giới ban đầu. Anh là người hòa hợp cuối cùng, có khả năng xuyên qua cả hai thế giới!
Anh phất tay phải, trước mặt anh liền xuất hiện một cánh cổng thời không, anh bước vào, biến mất ngay lập tức.
Lúc này trong hoàng cung của đế quốc Thiên Võ, Đường Tử Di đang xử lý việc hậu cung, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cánh cổng ánh sáng, Ngô Bình bước ra.
Đường Tử Di rất mừng, nói: "Huyền Bình, cuối cùng anh cũng quay lại rồi!"
Ngô Bình cười nói: "Anh mới đi được mấy ngày mà Tử Di đã nhớ anh rồi sao?"
Đường Tử Di khẽ thở dài: "Anh đi biền biệt ba năm mà nói là đi mấy ngày à".
Ba năm!
Ngô Bình giật mình, anh cùng lắm chỉ ở bên kia mấy tháng, sao ở bên này đã qua ba năm rồi?
Lúc này một cô bé khoảng ba bốn tuổi đi tới, trông rất xinh xắn đáng yêu, đó chính là Khả Nhi.
Khả Nhi đang túm một con rắn trắng, cùng kỳ đi theo sau cô bé.
Khả Nhi thấy Ngô Bình thì ngẩn ra, sau đó reo lên: "Phụ hoàng về rồi!"
Ngô Bình ôm Khả Nhi lên, hôn cô bé rồi cười hỏi: "Khả Nhi có nhớ bố không?"