“Hà Hoan, cô không vào đó được”.
Hà Hoan cau mày: “Tại sao?”
Một đại trưởng lão nói: “Trình độ luyện đan của người này chắc chắn rất cao, mà chiếc nhẫn kia thật ra là nơi mà tư tổ đan đạo tìm truyền nhân. Một khi cậu ấy vào trong thì sẽ kích mở kiểm tra truyền thừa. Trong lúc đó, cậu ấy buộc phải luyện đan liên tục. Như vậy thì chúng ta sẽ được hưởng các đan dược đó”.
Một trưởng lão khác nói: “Truyền thừa của sư tổ đan đạo đâu phải bạ ai cũng truyền? Chắc người này có mất cả đời cũng không ra ngoài được, như vậy thì cậu ta sẽ phải luyện đan cho Long Hổ Tông chúng ta mãi mãi”.
Hà Hoan nổi giận nói: “Sao các người lại tính kế sư phụ tôi?’
Trưởng lão kia nói: “Với cấp bậc như vậy thì không đời nào cậu ta chịu làm việc cho mình đâu, đây là cách duy nhất để giữ cậu ta lại”.
Hà Hoan không thể chấp nhận được: “Sư phụ tôi rất giỏi, nhỡ người thông qua bài khảo hạch thì các người định thế nào?”
Một trưởng lão cười nói: “Thông qua thì càng tốt chứ sao, như thế thì cậu ta sẽ biết ơn chúng ta, sau này sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho mình”.
Hà Hoan chán nản nói: “Các người thật lắm mưu mô”.
Sau khi vào không gian trong nhẫn, Ngô Bình phát hiện không gian này rất lớn, linh khí lại dồi dào. Hơn nữa, anh nhìn ra xa thì thấy khắp nơi đều là một màu xanh mướt, anh có thể ngửi thấy mùi của rất nhiều dược liệu.
Hà Thái cười nói: “Đại sư Ngô, đây chính là không gian trong nhẫn, cậu cứ tự nhiên”.
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình: “Thầy luyện đan mới đến, xin hỏi có muốn tham gia khảo hạch nhận truyền thừa đan đạo không?”
Ngô Bình: “Ở đây có truyền thừa đan đạo? Truyền thừa của ai thế?”
Giọng nói kia: “Của sư tổ đan đạo”.
Với trình luyện đan hiện giờ thì Ngô Bình không cần thêm bất kỳ truyền thừa nào nữa, nhưng anh ngại từ chối nên hỏi: “Nhận được truyền thừa xong thì tôi được lợi gì?”
Giọng nói kia: “Lấy được dược liệu quý mà sư tổ đã phong ấn cùng kỹ thuật luyện đan cao minh hơn”.
Ngô Bình chỉ có hứng thú với dược liệu nên hỏi: “Dược liệu gì thế?”
“Hầu hết đều là dược liệu của vũ trụ chính”.
Tim Ngô Bình đập như đánh trống: “Bao nhiêu thế?”
“53 cây”.
Ngô Bình không chút do dự nói: “Tôi nhận, xin hỏi xưng hô?”
“Cứ gọi tôi là Dược Ngũ”, giọng nói kia: “Tôi do sư tổ tạo ra để hướng dẫn cho người tham gia khảo hạch, tôi cũng là người quản lý không gian này”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Hà Thái: “Hà tông chủ, tôi phải tham gia khảo hạch rồi, ông cứ về trước đi”, anh không muốn Hà Thái biết những việc mình làm ở đây.
Hà Thái gần như đã dự được trước việc này nên cười nói: “Vậy tôi xin phép, lát chúng ta gặp lại sau”.
Hà Thái đi rồi, Ngô Bình hỏi: “Dược Ngũ, khảo hạch có khó không?”