Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cô bé, Tiểu Hoàng Long lộ vẻ kinh hãi, lẩm bẩm: “Không thể nào! Chẳng lẽ truyền thuyết là thật?”

Ngô Bình cau mày: “Tiểu Hoàng Long, cậu lầm bầm gì đấy?”

Tiểu Hoàng Long vội ló đầu sang: “Anh Bình, tôi biết rồi! Nó không phải là phượng hoàng lửa, mà là cơ thể chuyển kiếp của phượng hoàng bá chủ thời hỗn mang!”

Ngô Bình giật mình: “Cậu bảo cô bé này là phượng hoàng?”

Tiểu Hoàng Long gật đầu: “Đúng vậy, chắc chắn là thế! Phương pháp hồi sinh bản thân thông qua truyền thừa huyết mạch, chỉ có phượng hoàng mới biết thôi!”

Ngô Bình quan sát đối phương, xinh xắn, dáng đẹp, còn gọi mình là bố. Lẽ nào đó chính là phượng hoàng bá chủ thời hỗn mang?

Anh mỉm cười: “Nếu cô bé này là phượng hoàng, vậy tôi là bố của phượng hoàng rồi”.

Ngô Bình xoa xoa mái tóc xoăn đỏ của đối phương: “Sau này gọi con là Hoả Hoàng Nhi nhé”.

Hoả Hoàng Nhi cười toe toét: “Con đói rồi, bố ơi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, đoạn đi lấy gan rồng mà mình mua lần trước.

Thấy gan rồng, Tiểu Hoàng Long sợ hãi thét lên, vội chạy biến. Nhìn thấy gan của đồng loại làm nó cảm thấy quá kỳ quặc.

Có điều Hoả Hoàng Nhi lại rất thích ăn. Tài nấu nướng tuyệt vời của Ngô Bình làm cô bé chảy nước bọt, ăn sạch miếng gan rồng hơn trăm cân!

Chưa hết, những món tích trữ của Ngô Bình như thịt thú dữ, tim của yêu, cũng được Hoả Hoàng Nhi ăn cả vào bụng.

Sau khi vét hết thức ăn, Ngô Bình mới vỗ đầu: “Suýt nữa thì quên”.

Anh nấu gạo tre cho Hoả Hoàng Nhi. Nấu cháo bằng gạo tre, thêm một ít dược liệu, là món đại bổ. Hoả Hoàng Nhi ăn một mạch bảy nồi mới tạm no.

Ngô Bình cũng không thấy phiền lòng, còn hỏi: “Con muốn ăn nữa không?”

Hoả Hoàng Nhi vỗ bụng: “Bố ơi, con không nỡ ăn nữa, để dành bữa sau ăn đi ạ”.

Ngô Bình cười khổ, thầm nghĩ, với cách ăn thế này, chỉ cần ba bữa thôi là đủ làm anh nghèo rồi!

Ngô Bình đang nghĩ xem nên đến chợ Thiên mua thức ăn hay không thì phía Lý Mai đột nhiên truyền đến tin khẩn, chẳng lẽ có chuyện?

Anh không dám chậm trễ, bèn nói với bạch hổ con và Tiểu Hoàng Long: “Ở đây trông chừng nhé, đừng để người lạ lên đảo!”

Tiểu Hoàng Long đáp: “Anh Bình cứ yên tâm”.

Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Tiểu Hoàng Long đột nhiên thấy lạnh cả người. Chẳng biết tự khi nào, Hoả Hoàng Nhi đã đứng bên cạnh nó. So với thân rồng cao to vài trăm mét thì Hoả Hoàng Nhi chỉ là một chấm nhỏ, nhưng Tiểu Hoàng Long lúc này vẫn không dám động đậy.

Hoả Hoàng Nhi hỏi: “Con rồng ngu xuẩn như ngươi chắc là vừa mới sinh nhỉ?”

Tiểu Hoàng Long lấy hết dũng khí đáp lại: “Đúng thế. Tôi là hậu duệ của cự long hỗn mang!”

Hoả Hoàng Nhi cười khẩy: “Cự long hỗn mang? Năm xưa lúc ta ăn thịt nó, vị cũng ngon lắm”.

Tiểu Hoàng Long sợ hãi kêu lên: “Này…”


Một ánh sáng đỏ loé lên trong mắt Hoả Hoàng Nhi. Khí tức kinh khủng ấy chỉ xuất hiện thoáng qua đã làm Tiểu Hoàng Long gào thét, dập mạnh đầu xuống đất: “Xin tha mạng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK