Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình nói: “Chuyện đã đến nước này, các vị bớt đau buồn, tôi khuyên mọi người trước hết cứ đến Địa Tiên Giới sống một thời gian, ở đó an toàn hơn nơi này”.

Diệp Thanh Vũ: “Thầy Ngô, nhà tôi không có bạn bè ở Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Chẳng phải còn có tôi sao? Tôi sẽ bảo người của Thục Sơn kiếm phái sắp xếp ổn thỏa”.

Diệp Thanh Vũ thở phào: “Cảm ơn thầy Ngô”.

Ngay lúc này mấy chục bóng người lao ra từ xung quanh, tên đi đầu là một tu sĩ trung niên, ông ta cười mỉa nói: “Diệp Thanh Vũ, bọn tôi đã đợi ở đây một ngày, quả nhiên cô xuất hiện rồi”.

Diệp Thanh Vũ tức giận nói: “Hóa ra các người luôn đợi tôi xuất hiện”.

Người trung niên lạnh nhạt nói: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc chứ, bọn tôi không thể để một mình cô sống sót. Bây giờ cả nhà các cô có thể đoàn tụ rồi”.

Nói rồi ông ta vung tay lên, mấy chục người này bỗng lao ra, trong đám người này có ít nhất mười Địa Tiên, người nói là cường giả cấp Chân Quân.

Ngô Bình nhíu mày, sát tâm của đám người quá nặng, vừa bước đến đã muốn giết người, rõ ràng là không định buông tha cho anh. Anh không nói một lời chỉ tung ra một cú đấm đánh về phía Chân Quân đó.

Người đàn ông trung niên sửng sốt, ông ta nhìn thấy một cú đấm rất lớn bay đến từ mặt đất, thoáng chốc đã đánh đến. Ông ta là Chân Quân mà chỉ kịp né sang một bên khi chỉ còn cách vài tấc.

“Ầm!”, cú đấm như cối xay nện vào người ông ta khiến ông ta hóa thành sương máu, nổ tung trên không trung.

Những người khác đều kinh ngạc đến sững sờ, ai nấy đều biến sắc, cảm thấy hoảng sợ, người này mạnh quá.

“Chạy mau!”

Không biết ai hét lên một câu, đám người này lập tức như ong vỡ tổ, không dám ra tay đánh nhau với Ngô Bình.

Ngô Bình không đuổi theo, anh sợ đêm dài lắm mộng nên cứ đưa những người này đến Địa Tiên Giới trước để đỉnh Vô Tương sắp xếp ổn thỏa, sau đó anh sẽ quay lại Dược Thần Giới với Diệp Thanh Vũ sau.

Mục đích chính trong chuyến đi này của Ngô Bình là đến cấm địa xem thử, Diệp Thanh Vũ khá quen thuộc đối với Dược Thần Giới, sau khi sắp xếp cho người nhà xong, cô ta bèn dẫn Ngô Bình đến Vạn Trùng Cốc – một trong các cấm địa sinh mệnh.

Lối vào của Vạn Trùng Cốc bị một màn sương độc năm màu bao phủ, xung quanh yên tĩnh cực kỳ.

Diệp Thanh Vũ: “Thầy Ngô, nơi này chính là Vạn Trùng Cốc. Vạn Trùng Cốc dài năm trăm dặm, rộng tám mươi dặm, bên trong có rất nhiều trùng độc, dù là Thiên Tiên đi vào cũng rất khó sống sót ra ngoài nhưng vì không ai có thể đi vào nên bên trong lại có rất nhiều linh dược”.

Ngô Bình nhìn một lúc bèn lấy lò luyện đan ra, luyện chế một lò đan tị độc và một vài loại thuốc bột đuổi trùng ngay tại đó.

Làm xong, anh mặc tiên y Cửu Bảo vào rồi nói với Diệp Thanh Vũ: “Cô về Thục Sơn kiếm phái đợi tôi”.

Diệp Thanh Vũ gật đầu: “Vâng”.

Đi xuyên qua màn sương độc, Ngô Bình phát hiện sương độc này cách tiên y khoảng một mét thì bị ngăn cách ở bên ngoài, không thể đến gần người, anh rất hài lòng, hiệu quả ngăn độc của tiên y vẫn rất mạnh.

Đi xuyên qua màn sương độc, anh nhìn thấy một thung lũng lớn, hai bên đều là dãy núi cao lớn, ở giữa là một vùng đất bằng phẳng rộng gần mười nghìn mét vuông, cây cối rậm rạp, hoa dại nở rộ.

Đi thêm một đoạn nữa, sương độc dần biến mất, không khí lại trở nên cực kỳ thuần khiết, thậm chí còn có mùi hương cỏ cây.


“Sao Vạn Trùng Cốc mà không thấy côn trùng nhỉ?”, anh lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK