Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình lên tiếng: “Bán thần gì chứ, chỉ là một đám rác rưởi. Cô gả cho một kẻ không ra gì thì có gì đáng tự hào chứ?

Cô gái kia giận tái mặt: “Anh…”

Nói xong, anh bèn tỉ mỉ quan sát cô gái này: “Chẳng trách cô có thể gả vào gia tộc rác rưởi ấy, hoá ra thể chất cũng khá lắm”. Anh phát hiện cô ta có một thể chất khá hiếm gặp, tư chất trung thượng, song nếu sinh con sẽ dễ dàng trở thành tư chất siêu phàm.

“Anh trai của Ngô Mi, nếu anh có gan thì đừng đi, chồng tôi sẽ đến đây ngay!”, cô ta giận dữ nói.

Ngô Bình đáp: “Được thôi, tôi cũng muốn mở mang tầm mắt, xem rác rưởi có hình dáng ra sao”.

Mọi người bắt đầu bàn tán. Có người bảo: “Tôi nghe nói thần mới là tối cao, tu tiên là phận thấp kém. Bán thần tuy không bằng thần, nhưng địa vị vượt xa người tu tiên”.

“Tôi cũng nghe nói vậy. Hầy, mau tránh xa hai anh em Ngô Mi đi, kẻo rước hoạ vào thân”.

Ngay lập tức, quá nửa bạn học đang vây quanh Ngô Mi đều giải tán, chẳng còn mấy ai ở lại.

Đoá Lan chần chừ một lúc, cuối cùng lựa chọn rời đi, đứng ở phía sau Trang Sinh.

Diệp Thanh Vũ khẽ thở dài: “Thầy Ngô vẫn nên tránh đi, thế lực của bán thần thật sự rất hùng mạnh”.

Ngô Bình tìm một cái bàn để ngồi xuống, đoạn đáp: “Cô Diệp, không có bản lĩnh thì đã chẳng ra ngoài xông pha. Tôi đã đến Long Kinh thì không sợ bất cứ ai cả”.

“Lâu lắm rồi tôi mới gặp một kẻ ngạo mạn như anh đấy”, một người đàn ông xuất hiện ở cửa, đôi mắt màu vàng, toả ra khí tức đầy kinh khiếp.

Nhác thấy người đàn ông đó, cô gái vừa khen ngợi bố chồng mình liền vui sướng thốt lên: “Chồng ơi!”

Gã liếc nhìn người phụ nữ của mình, lạnh lùng bảo: “Anh đã dặn là đừng qua lại với loài người thấp kém này, em xem như gió thoảng qua tai sao?”

Cô ta cúi gằm mặt: “Em sai rồi, lần sau không dám nữa ạ”.

Gã đàn ông nhìn chòng chọc vào Ngô Bình: “Ban nãy, anh đã gọi bán thần chúng tôi là rác rưởi?”

Ngô Bình đáp trả: “Muốn nghe lại à, được thôi, rác rưởi!”

Gã đàn ông mắt vàng cười khẩy: “Giỏi lắm”.

Rồi gã tiến từng bước một về phía Ngô Bình, đến khi còn năm bước thì dừng lại vì nhìn thấy Ngô Mi và Mỹ Ngọc. Gã cười bảo: “Hai người phụ nữ này có thể chất mạnh hơn hẳn phụ nữ nhà tôi. Tốt lắm. Tôi không uổng công đến đây”.

Ngô Bình nheo mắt, lãnh đạm nói: “Quỳ xuống!”

“Cộp!”, cơ thể gã mất kiểm soát, quỳ thẳng xuống trước mặt Ngô Bình.

Gã vô cùng sửng sốt: “Anh…”

Gương mặt Ngô Bình không hề có cảm xúc: “Đừng nói là một tên bán thần rác rưởi như anh, dù là Thần tộc ở trước mặt, tôi cũng chẳng xem ra gì đâu”.

Gã đàn ông rống lên: “Thả tôi ra! Nếu không anh sẽ phải hối hận!”

Ngô Bình bảo: “Tôi rất hiếu kỳ về đám rác rưởi nhà anh đấy. Đi, đưa tôi đến nhà anh”.


Nói đoạn, anh xách gã lên rồi biến mất ngay tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK