Vì thế, Ngô Bình đã cưỡi trên lưng con Hắc hổ quái rồi bay về thành Vân Đô.
Về đến nơi rồi, Ngô Bình sai nó gọi hết những con người giàu lên nhờ dựa dẫm và nịnh bợ yêu quái đến phủ.
Có khoảng hơn ba trăm hộ, trong đó có vài hộ rất giàu, họ đến phủ thì quỳ ngay xuống nhìn con Hắc hổ quái và người thanh niên lạ mặt bên cạnh nó.
Người thanh niên này chính là Ngô Bình, anh nhìn họ rồi nói: “Từ giờ trở đi, tôi là chủ của thành Vân Đô. Các người hãy nộp hết của cải có được trong những năm qua ra đây, không được bớt một xu, không thì tôi sẽ chém đầu”.
Lúc này, Mã Bảo Ngọc cũng đã đến, ông ta nhận lệnh của Ngô Bình rồi dẫn theo hơn trăm người đến lục tung các nhà này lên.
Vì thế, các xe chở của cải cứ được đưa đến liên tục, đồ vật đã chất kín sân.
Ngô Bình không có hứng thú với tiền bạc bình thường, anh chỉ cần tiền Linh, tiền Thiên và dược liệu thôi, những thứ khác thì anh bảo Mã Bảo Ngọc chia cho dân chúng và người nghèo khổ ở ngoài thành.
Anh đã lấy được một món bảo bối ở chỗ của Hắc hổ quái, đó là một cái túi da thú màu đen, bên trong có một không gian rất rộng, anh có thể cất đồ cần thiết trong đó.
Đồ của các nhà giàu quá nhiều, Ngô Bình mất ba ngày mới lọc xong, anh cất một phần đi, số còn lại thì đem chia.
Tuy các hộ giàu có rất sót của, nhưng không ai dám phản kháng, đến yêu quái cấp chín còn phải hàng phục Ngô Bình thì họ lấy gì để chống lại anh chứ?
Ngô Bình đã từng làm hoàng đế nên cũng biết cách để trị vì một quốc gia, anh nhanh chóng triệu tập các nhân sĩ có ý chí đến rồi phân cho họ quản lý thành trì.
Đến ngày thứ tư thì anh mới rảnh để tu luyện, sau đó gọi Hắc hổ quái đến và nói: “Hắc hổ, gần đây còn con yêu quái nào mạnh nữa không?”
Hắc hổ quái: “Có ạ, cách đây 13 nghìn dặm có một con yêu quái cấp chín, chúng tiểu nhân từng đánh nhau một, tiểu nhân đã thua nó một địa bàn”.
Ngô Bình: “Ngươi dẫn ta đi giết con yêu quái ấy, sau đó ta sẽ cho ngươi quản lý hết địa bàn của nó”.
Tuy giờ Hắc hổ quái đã thành một tên thuộc hạ, nhưng nghe Ngô Bình nói sẽ giết kẻ thù của mình thì nó rất vui: “Vâng ạ”.
Cứ thế, Ngô Bình dặn mm quản lý thành Vân Đô cho mình, còn anh thì cưỡi Hắc hổ quái bay đến nơi ở của một con yêu quái cấp chín khác.
Hắc hổ quái nói đó là một con Xà quái có ba đầu, một cái phun lửa, một cái phun độc và một cái phun khí lạnh nên rất khó đối phó.
Hắc hổ quái đến địa bàn của Xà quái xong thì ngửa cổ tru lên.
Nghe thấy tiếng của nó, một con mãng xã dài hơn 500 mét đã nhanh chóng bò tới, ba cái đầu của nó có ba màu khác nhau.
Nó cười mỉa rồi một trong ba cái đầu lên tiếng: “Hắc hổ, lần trước ngươi ăn đòn chưa đủ hả?”
Hắc hổ quái không nói gì, Ngô Bình ngồi trên lưng nó nói: “Rắn ba đầu, giờ Hắc hổ là thuộc hạ của ta rồi, ta đến giết ngươi đây”.
Rắn ba đầu kinh ngạc, có thể thu phục được Hắc hổ quái chứng tỏ người này có thực lực rất mạnh. Nó chợt hoảng sợ, sau đó vừa rút lui vừa phun lửa vào Ngô Bình.
Anh bay lên cao rồi hoá thành một ảo ảnh, sau đó đáp xuống cái đầu phun lửa, tiếp đó đạp một phát nát bét cái đầu.
Phập!
Con Xà quái hét lên đau đớn rồi quay đầu bỏ chạy.
Ngô Bình nhanh chóng phóng pháp thần ra, các pháp thần cao lớn lập tức bổ nhào về phía con Xà quái.