Lúc này, ông chủ Khuất đang nhìn Lãnh Như Yên với ánh mắt giễu cợt. Gã nghĩ, nước Kim Ưng là địa bàn của gã, dù kẻ sắp đến là Thiên Tiên thì đã sao? Tể tướng nước Kim Ưng cũng có tu vi Thiên Tiên kia mà!
“Rầm!”
Một tiếng sấm sét vang lên, căn nhà của họ Khuất sụp xuống gần hết. Thiên quang đáp xuống giữa đại sảnh, khí tức kinh người.
Ông chủ Khuất cả kinh, kêu lên: “Dám phá nhà tôi!”
Người xuất hiện là Ngô Bình. Thấy Lãnh Như Yên không sao, anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lãnh Như Yên chỉ vào ông chủ Khuất: “Đây là Khuất Cung Minh, em trai Tể tướng, ép mua ép bán, đưa ra giá cao gấp bốn lần thị trường. Em muốn đi thì gã không cho, bảo là không làm ăn với gã thì đừng hòng sống sót rời khỏi nước Kim Ưng”.
Ngô Bình không những không tức giận mà còn cười to: “Thế à? Tốt quá rồi”.
Anh ta đi về phía Khuất Cung Minh. Gã liền hô lên: “Người đâu!”
Một cao thủ Bán Bộ Thiên Tiên xuất hiện ngay cạnh Ngô Bình, lạnh lùng bảo: “Đứng lại!”
Ngô Bình vẫy tay, một nắm đấm to bằng cối xay đột nhiên xuất hiện, đánh bay Bán Bộ Thiên Tiên. Đối phương vừa văng ra vừa hộc máu, rơi xuống đất rồi tắt thở.
Khuất Cung Minh bàng hoàng. Sao Bán Bộ Thiên Tiên lại dễ bị đánh bại như thế?
Ngô Bình đã đến gần, nắm lấy cổ áo Khuất Cung Minh, bình thản nói: “Tôi là người nói lý lẽ. Đi, dẫn tôi đến gặp người anh Tể tướng của anh”.
Bị anh nắm cổ áo, Khuất Cung Minh hồn bay phách lạc, run rẩy nói: “Chớ làm bậy. Anh tôi là Thiên Tiên đấy!”
Ngô Bình vung tay tát gã: “Dẫn đường, nếu không tôi đánh chết anh!”
Khuất Cung Minh hết cách, mạng sống là quan trọng nhất, đành phải dẫn đường cho anh. Ngô Bình cưỡi độn quang, cùng đám người Lãnh Như Yên đến phủ Tể tướng.
Tể tướng nước Kim Ưng tên Khuất Kim Tàm。
Lúc này, Khuất Kim Tàm đang tiếp khách ở nhà. Đột nhiên cửa bị đá tung, một luồng khí tức kinh khủng ập đến. Sau đó Khuất Kim Tàm thấy em trai ruột Khuất Cung Minh bị bắt đến đây và đang đứng ngay phía trước.
Khuất Kim Tàm vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nghiêm giọng quát: “Là ai? Sao lại bắt em tôi?”
Ngô Bình cười nói: “Em trai Tể tướng bắt nạt người của tôi, ép chúng tôi mua lương thực với giá gấp bốn lần giá thị trường, nếu chúng tôi không mua thì sẽ giết chết. Tôi là người nói lý lẽ nên dẫn người đến đây để Tể tướng phân xử”.
Khuất Kim Tàm cười khẩy: “Giá cao gấp bốn lần không đắt. Anh đến chỗ tôi thì ít nhất phải có giá gấp mười!”
Ngô Bình càng vui hơn: “Hai người không hổ là anh em, người này còn vô lý hơn người kia. Thế thì tôi phải tìm quốc vương của Kim Ưng để nói cho ra lẽ rồi”.
Khuất Kim Tàm lạnh giọng: “Anh thấy mình có cơ hội sao?”
“Ầm!”
Ngô Bình bất ngờ đấm vào bụng Khuất Kim Tàm. Gã ta kinh ngạc, vừa vận lực Linh Đài để chống cự thì cảm thấy một luồng kiếm khí đáng sợ xộc thẳng vào thế giới Linh Đài của mình.
“Rắc!”
Trong nháy mắt, thế giới Linh Đài mà gã ta vất vả lắm mới mở được đã bị ánh kiếm chém vỡ!
Gã ta hừ giọng, cả người run rẩy, mặt tái nhợt, hét lên: “Anh dám phá hỏng Linh Đài của tôi!”