Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão: “Tôi là Ngũ Hồ Tán Tiên, bạn cũ của lão tổ Huyền Đô!”

Ngô Bình: “Tên này không biết điều, đã thế còn lo chuyện bao đồng, hắn là đệ tử của ông à?”

Ngũ Hồ Tán Tiên thở dài nói: “Nó là Đỗ Kim Ưng - đệ tử của tôi. Mong cậu nể mặt tôi mà tha cho nó lần này”.

Lúc này, lão tổ Huyền Đô cũng xuất hiện, ông ấy nói: “Ngũ Hồ, đệ tử này của ông không có tầm nhìn xa trông rộng”.

Ngũ Hồ Tán Tiên cười trừ: “Tại tôi không biết dạy, Huyền Đô, nể tình chúng ta quen biết đã lâu, xin ông tha cho nó”.

Lão tổ Huyền Đô: “Chuyện gì cũng có lý của nó, tôi không thể quyết định thay Huyền Bình được”.

Tuy nói là vậy, nhưng ông ấy vẫn nói với Ngô Bình: “Huyền Bình, Ngũ Hồ là một tán tu rất chính trực”.

Ngô Bình thu chiêu lại rồi nói với Đỗ Kim Ưng: “Anh không biết phân biệt thiện ác thì kệ anh, nhưng nếu còn dám xen vào chuyện của tôi thì đừng có trách. Lần sau mà để tôi gặp lại, anh sẽ giết anh ngay!”

Đỗ Kim Ưng tái mặt, nhưng không dám nói một lời.

Ngũ Hồ Tán Tiên chắp tay nói: “Cảm ơn cậu, Huyền Đô, khi nào rảnh thì tôi sẽ ghé chơi”, dứt lời, ông ấy đưa Đỗ Kim Ưng đi.

Thành Duy Sơn ngồi dưới đất, sau khi trúng đòn của Ngô Bình, ông ta đã bị thương nặng: “Lão tổ Huyền Đô, chỉ là mấy người bình thường chết thôi, có đáng để chúng ta trở mặt với nhau vậy không? Nhà họ Thành không dễ bị bắt nạt đâu”.

Lão tổ Huyền Đô mặc kệ ông ta rồi nói: “Thành Diễn, ông còn chưa ra đi à?”

Không trung xuất hiện một điểm sáng lớn, chói đến mức mọi người không mở mắt ra nỗi. Sau đó, một tiền bối già tóc đỏ cầm cây gậy đầu rồng bỗng xuất hiện trong vùng sáng, ông ta thở dài, nói: “Đám khốn nạn này, làm tiền bối đây phiền quá đi mất”.

Thành Duy Sơn vội quỳ xuống: “Lão tổ”.

Người đó chính là lão tổ tông của nhà họ Thành- Thành Diễn. Thành Diễn lắc đầu, nói: “Huyền Đô, chuyện nhỏ xíu, có đáng phải diệt hết nhà họ Thành không?”, ông ta vừa nói vừa nhìn sang Ngô Bình.

Lão tổ Huyền Đô cười hehe, nói: “Con cháu nhà họ Thành của tiền bối giết hết cả nhà đệ tử tiên giáo của tôi, tiền bối giải thích thế nào?”

Thành Duy Sơn hừ một tiếng: “Giết cũng đã giết rồi, các tiền bối tự liệu mà xử lý đi”.

Thành Diễn cứng rắn hơn Ngũ Hồn Tán Tiên nhiều, thái độ kiểu: Ông có thể làm gì được tôi.

Lão tổ Huyền Đô nói với Ngô Bình: “Huyền Bình, con thấy nên làm thế nào?”

“Ầm”.

Ngô Bình tung một đấm về phía Thành Duy Sơn, Thành Diễn lập tức chặn phía trước, đẩy tay phải nhẹ về trước, không gian bỗng xuất hiện vô số thế giới gấp khúc, cú đánh của Ngô Bình bị những thế giới này hấp thụ hết toàn bộ.

Anh hơi chau mày: “Có chút thực lực, hèn gì cậu lại ngông cuồng đến thế”.

Ngô Bình: “Tôi nhất định phải giết tên Thành Duy Sơn này, tiền bối không bảo vệ được ông ta đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK