“Tổ chức này có khoảng 300 thành viên, trang bị trên người thì toàn đồ tốt, chuyên trốn trong rừng sâu núi cao nên rất giỏi việc đánh du kích. Thủ lĩnh của họ là Tống Khai Giáp - một cao thủ cảnh giới Thần. Tên này đã tổ chức rất nhiều vụ bắt cóc, dựa vào đó đã kiếm được bộn tiền, ít cũng phải cả triệu đô”.
Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Họ trả mình bao nhiêu?”
Đường Băng Vân liếc nhìn anh: “Không có tiền đâu, nhưng nếu giết được Tống Khai Giáp thì tiền của ông ta sẽ thuộc về chúng ta”.
Ngô Bình cười nói: “Nói vậy thì có thể kiếm được mấy triệu đô cơ à, được đấy”.
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Anh tưởng 300 thành viên được trang bị tối tân kia ăn không ngồi rồi chắc? Nếu dễ kiếm được tiền như thế thì Tống Khai Giáp đã bị người ta giết lâu rồi”.
Hoa Hồng: “Ban nãy đại ca đã nói là tin tình báo rồi, giờ tôi xin bổ sung thêm. Tống Khai Giáp không phải tu sĩ cảnh giới Thần, mà là cảnh giới Tiên Thiên rồi, người kẻ đi theo ông ta đều là các tội phạm gây án xong bỏ trốn, trong đó có bốn cao thủ cảnh giới Thần, 24 tu sĩ cảnh giới Khí. Họ không hoạt động tự do đâu, kẻ đứng giật dây phía sau là Minh vương, Tống Khai Giáp chỉ là một trong bốn đại Minh tướng dưới trướng Minh đế thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Minh vương là ai?”
Hoa hồng: “Minh vương là vua thế giới ngầm ở Đông Nam Á, là người Viêm Long. Để kiếm tiền, người này không từ thủ đoạn độc ác nào”.
Ngô Bình: “Vua thế giới ngầm của Đông Nam Á mạnh lắm à?”
Hoa Hồng: “Đương nhiên, ông ra là cường giả mạnh thứ bảy trên bảng đen đấy, nghe nói ở cảnh giới Nhân Tiên viên mãn rồi”.
Ngô Bình: “Bảng đen là gì vậy?”
Hoa Hồng tỏ vẻ chán nản: “Tốt xấu gì anh cũng là tông sư cảnh giới Thần, sao cái gì cũng không biết thế?”
Ngô Bình nhún vai: “Tôi là người mới, không biết cũng bình thường”.
Khả Ái nói: “Bảng đen là bảng xếp hạng thực lực của các cao thủ trên toàn thế giới, thực lực ở đây là thực lực tổng hợp, ví dụ như mạng quan hệ, thế lực, tài sản và thủ đoạn… Người có tên trên bảng đen toàn các thành phần phản nghịch khiến lãnh đạo của các quốc gia phải nhức đầu. Ví dụ như Minh vương, ông ta từng giết các chính khách của Đông Nam Á, sau đó lại chạy đến Nam Mỹ tiêu diệt mấy bang phái ở đó, tiếng xấu vang xa. Các nước lớn đều phát lệnh truy nã Minh vương, nhưng ông ta vẫn sống nhởn nhơ đó thôi”.
Ngô Bình không khỏi thán phục Minh vương này: “Đúng là đứng thứ bảy có khác, siêu thật!”
Đường Băng Vân: “Người như Minh vương không có tình người, chỉ là một ác ma máu lạnh nên đã đắc tội với nhiều người, rồi sẽ không được chết yên lành đâu. Lần này, chúng ta phải đối đầu với một thuộc hạ của ông ta, cho nên nhất định phải giữ bí mật, cố gắng đừng để lộ thân phận của mình”.