Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Bình, Tuyết Vũ không có phản ứng gì, cô ta chỉ bình tĩnh đi theo phía sau người đàn ông đó.

Ngô Bình không bước đến chào, cậu nhìn người đàn ông, cảm thấy khí tức của anh ta hơi lạ.

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Lớp trưởng, bạn gái cậu đẹp quá, giới thiệu cho bọn này đi”.

Người này chính là lớp trưởng, anh ta cười nói: “Được, mình giới thiệu bạn gái mình, cô ấy là Tuyết Vũ”.

Tuyết Vũ mỉm cười gật đầu với mọi người: “Chào mọi người”.

Sau đó anh ta nhìn Ngô Bình: “Băng Nghiên, đây là bạn trai của cậu à? Ha ha, quả nhiên là anh chàng đẹp trai, rất xứng với cậu”.

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Anh ấy là Ngô Bình. Anh Bình, đây là lớp trưởng bọn em, Trác Tú”.

Trác Tú giơ tay ra với Ngô Bình, cười nói: “Nghe danh anh Ngô đã lâu, nghe nói là học sinh xuất sắc của học viện quân sự Hoàng Gia, bái phục”.

“Quá khen rồi”.

Hai người bắt tay nhau, Ngô Bình cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ nhẹ tựa như khói, từ lòng bàn tay xuyên vào trong cơ thể cậu, sau đó đi lên tiến vào não cậu.

Cậu giả vờ không biết, nhận ra sức mạnh này thuộc về một loại thần thức nào đó nên ném nó vào Huyền Thiên Mộng Cảnh.

Trác Tú còn tưởng đã thực hiện được mưu kế, cười nói: “Không có người ngoài, ngồi đi”.

Lúc này, có hai người phụ nữ mặc áo đen đứng trong một mái đình cách Trác Tú và Ngô Bình khoảng một trăm mét, nhìn về phía Trác Tú.

Một người phụ nữ mặt trái xoan trong đó hơi ghen tị nói: “Anh ấy lại thích Hàn Băng Nghiên này rồi. Chỉ là một người phụ nữ phàm tục thôi mà, có gì so được với chúng ta chứ?”

“Đúng thế, chúng ta thế nào cũng là người xinh đẹp có tu vi mà, thể chất tốt hơn cô ta gấp một trăm lần”.

“Anh ấy có mới nới cũ, cùng lắm là ba ngày sẽ chán, sau đó vứt bỏ cô ta”, một người khác nói.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng họ, áp lực cực lớn khiến sắc mặt hai cô gái thay đổi, cả người run lên. Họ muốn quay đầu lại nhìn nhưng lại không dám, chỉ có thể run rẩy hỏi: “Là ai?”

Người phía sau chính là Ngưu Thanh, mặc dù anh ấy không lộ mặt nhưng chưa từng rời khỏi Ngô Bình quá xa. Nghe hai người này nói chuyện, anh ấy lập tức xuất hiện.

“Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi sẽ dùng thuật truy hồn để ép buộc tìm kiếm ký ức của hai người. Nhưng như thế hai người sẽ trở thành kẻ ngu ngốc”.

Hai người phụ nữ mặt trắng bệch, người phụ nữ mặt trái xoan nói: “Anh muốn hỏi gì?”

Ngưu Thanh: “Công tử của các cô có lai lịch thế nào?”

“Đệ tử xuất sắc của Khôi Lũy Tông”, cô ta đáp.

“Mục đích anh ta đến đây là gì?”

“Quan sát bạn trai của Hàn Băng Nghiên, nếu có thể khống chế được hắn, sau đó cưa đổ Hàn Băng Nghiên”.

“Anh ta làm thế là đơn thuần thích người kia hay là có mục đích khác?”, Ngưu Thanh hỏi rất kỹ càng.

“Anh ấy chỉ là thích phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa còn rất vui vẻ”, người phụ nữ đáp.

Ngưu Thanh: “Người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng bị anh ta khống chế?”

“Đúng thế, cô ta tên là Tuyết Vũ, là một tu sĩ thế tục. Buổi chiều cô ta đến đại học Thần Kinh tìm ai đó, gặp được anh ấy. Nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của người phụ nữ này, Trác Tú đã dùng con rối để điều khiển cô ta”.

Nói rồi đầu óc hai người này trống rỗng, sau đó ngất xỉu.

Ở một bên khác, Trác Tú và mấy người khác cười đùa vui vẻ, Ngô Bình nhân lúc này quan sát Tuyết Vũ. Cậu thấy có vẻ Tuyết Vũ bị ai đó khống chế tâm thần.

Ngay lúc này trong tai cậu vang lên giọng của Ngưu Thanh.

Nghe xong, sắc mặt Ngô Bình tối sầm lại, đột nhiên đứng dậy, cười nói: “Anh Trác, tôi có bảo vật muốn cho anh xem, chúng ta qua bên kia nói chuyện”.

Trác Tú đã dùng thủ đoạn với Ngô Bình, anh ta cười nói: “Được thôi”.

Hai người đi về phía vườn hoa cách đó không xa, mấy người khác tiếp tục cười đùa.

Đến vườn hoa, Trác Tú cười hỏi: “Anh Ngô, bảo vật gì thế?”

Ngô Bình cười nhạo: “Trác Tú, anh dám có ý đồ với Hàn Băng Nghiên, lá gan không nhỏ nhỉ”.

Thấy Ngô Bình trở mặt, Trác Tú cũng không ngạc nhiên, anh ta cười nói: “Tôi thích cô ta là may mắn của cô ta, nếu anh không vui thì có thể ra tay với tôi”.

Vừa dứt lời, tay phải anh ta lấy một pháp quyết ra, nói: “Làm con rối của tôi đi”.

Thế nhưng Ngô Bình lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

Trác Tú ngạc nhiên, lại lấy một pháp quyết nữa, Ngô Bình vẫn chẳng có chuyện gì. Anh ta biến sắc nói: “Anh có thể phá giải được thuật con rối của tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK