Người đàn ông ho khù khụ với vẻ đau đớn rồi nói: “Mọi người lại tìm bác sĩ đấy à? Âm Lôi Chưởng của Phạm Vô Thường không ai có thể chữa được đâu, đừng phí thời gian nữa”.
Chu Thanh Nghiên vội nói: “Chú, lần này chắc chắn sẽ chữa được, bác sĩ Ngô giỏi lắm…”
“Giỏi hơn y tăng Phổ Nhân của Đại Thiền Tự ư?”, người đàn ông hỏi.
Chu Thanh Nghiên không còn gì để nói, y tăng Phổ Nhân là bậc thầy y thuật ở Đại Thiền Tự, danh tiếng nổi khắp xa gần. Không ai dám nói mình có y thuật giỏi hơn ông ấy.
Chu Viễn Sơn: “Truyền Anh, y thuật của cậu Ngô thật sự rất giỏi, con cứ thử xem sao”.
Chu Truyền Anh nhìn bố mình rồi thở dài nói: “Vâng, thế thì đi vậy”.
Sau đó, anh ta nhíu mày nhìn Chu Thanh Nghiên rồi nói: “Thanh Nghiên, Phục Hải bảo lâu rồi cháu không liên lạc với cậu ta, thậm chí cũng nhận điện thoại luôn là sao?”
Chu Thanh Nghiên cúi đầu nói: “Chú, bọn cháu không hợp nhau nên chia tay rồi ạ”.
Phục Hải là người mà Chu Truyền Anh giới thiệu cho Chu Thanh Nghiên từ năm ngoái, đó là thiên tài võ thuật của Đại Thiền Tự, tiền đồ rất xán lạn.
Vì chú mình nên dù không thích, nhưng Chu Thanh Nghiên vẫn đi gặp hắn, sau đó thi thoảng điện thoại qua lại cho nhau. Phục Hải chỉ một lòng hướng về võ thuật nên quanh năm sống ở Đại Thiền Tự, hai người lâu lâu mới gặp nhau một lần.
Chu Thanh Nghiên không thích mà cũng không ghét Phục Hải, cô ấy thấy đây là người chú mình giới thiệu cho nên cứ làm quen một thời gian thôi.
Cho đến khi Chu Thanh Nghiên gặp Ngô Bình rồi sớm tối bên cạnh anh, cô ấy đã thầm thích anh, vì vậy cách đây không lâu đã nói lời chia tay với Phục Hải.
Thật ra cũng không thể nói là chia tay, bì họ chưa từng nói lời yêu chính thức, tất cả đều do chú sắp xếp thôi.
Nghe thấy Chu Thanh Nghiên bảo đã chia tay với Phục Hải, Chu Truyền Anh tái mặt nói: “Phục Hải xuất sắc như thế, tiền đồ cũng rộng mở, cháu chia tay với cậu ấy sẽ làm giảm ý chí luyện võ của cậu ấy đấy”.
Chu Thanh Nghiên rất kiên quyết với chuyện này, cô ấy nói: “Chú, cháu muốn tự quyết định chuyện này ạ”.
Chu Truyền Anh thở dài nói: “Cháu lớn rồi thì cũng có suy nghĩ riêng của mình, có phải cháu thích người khác rồi không?”
Chu Thanh Nghiên cắn môi đáp: “Vâng!”
“Ai thế?”, Chu Truyền Anh hỏi.
Chu Viễn Sơn họ khụ một tiếng rồi nói: “Thật ra chuyện này là tại bố, cậu Ngô là cao thủ cảnh giới Khí, lại có y thuật cao, vì thế bố thấy cậu ấy rất thích hợp với Thanh Nghiên”.
Chu Truyền Anh nhắm mắt lại nói: “Bố, bố bảo con bé tiếp cận cậu ta vì cậu ta giỏi y thuật, có thể chữa khỏi bệnh cho con ư?”
Chu Viễn Sơn không phủ nhận mà nói: “Dù chỉ có một tia hi vọng, bố cũng muốn thử”.
“Bố, bố lẫn rồi đấy”, Chu Truyền Anh trợn