Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếc là ý tốt của anh bị xem là ý xấu. Đám người này cảm thấy anh muốn chiếm lợi ích của họ, lập tức có kẻ hét ầm lên.

Ngô Bình xua tay: “Được rồi. Niệm tình đồng hương, tôi sẽ đổi cho mọi người một lần nữa. Nhưng tôi nói trước, đây là lần cuối cùng. Sau này, bất luận nhà tăng giá đến mức nào, mọi người mà đến tìm tôi, tôi cũng không thể thay đổi giúp mọi người nữa đâu”.

Đám người này đồng loạt bày tỏ rằng họ chắc chắn sẽ không đổi ý nữa. Ngô Bình nói chuyện với giám đốc dự án, dặn đối phương xử lý chuyện này, và bảo tất cả các hộ trả nhà phải viết giấy cam kết.

Cuối cùng những người này cũng giải tán. Ngô Bình gọi xong mấy cuộc điện thoại thì thấy người quen xuất hiện. Là Trương Bửu Phong và Trương Bửu Thắng, đều là bạn hồi nhỏ của anh.

Ngô Bình cười nói: “Bửu Phong, Bửu Thắng, sao hai cậu lại đến đây?”

Trương Bửu Phong cười đáp: “Nghe nói cậu về nhà nên đến tìm cậu”.

Rồi Trương Bửu Phong nhìn căn nhà chiếm diện tích cực lớn kia, ngưỡng mộ thốt lên: “Ối chà, Tiểu Bình thật sự phát tài rồi, ở nhà to như thế”.

Ngô Bình cười bảo: “Vào nhà ngồi một lát nhé?”

“Ừ”, mấy người họ vui vẻ đáp, cùng Ngô Bình vào nhà mới.

Dạo một vòng, Trương Bửu Thắng trợn tròn cả mắt: “Tiểu Bình à, nhà này của cậu có giá bao nhiêu thế? Phải mấy trăm triệu nhỉ?”

Trương Bửu Phong đảo mắt nhìn Trương Bửu Thắng: “Mấy trăm triệu? Nhìn đồ dùng trong nhà xem, dàn loa nữa, toàn là vài triệu một bộ đấy! Ở đây còn rất nhiều đồ cổ quý giá nữa. Nơi này ít nhất phải mấy tỷ”.

Trương Bửu Phong này khá là tinh tường đấy, tuy đoán chưa đúng, nhưng cũng chênh lệch không nhiều.

Ngô Bình hỏi: “Hai cậu tìm mình có việc gì à?”

Trương Bửu Thắng gãi đầu: “Tiểu Bình à, có phải ban nãy mẹ tôi có đến tìm cậu và đòi trả nhà không? Thật ngại quá. Tôi đã nói với bà ấy rồi, nhà tôi sẽ không trả nữa.

Ngô Bình nhìn cậu ta với vẻ nửa cười nửa không: “Tại sao không trả vậy? Trả rồi sẽ nhận được vài trăm nghìn”.

Trương Bửu Thắng thở dài: “Lần trước chúng tôi đã trả tiền rồi, giờ lại trả thì tệ lắm. Không trả, không trả, sau này tôi còn phải dùng nhà ở Thuỷ Ngạn Giang Nam để cưới vợ nữa. Ở đây môi trường rất tốt, không lỗ chút nào”.

Trương Bửu Phong tiếp lời: “Tôi cũng vậy. Chuyện bố tôi đến tìm cậu, tôi cũng không biết. Tôi không trả nhà nhé, vài trăm nghìn thôi mà. Mấy năm nữa mà giá nhà tăng thì cũng đâu lỗ bao nhiêu”.

Mấy người còn lại cũng có chung ý kiến.

Ngô Bình cười nói: “Được, không trả thì không trả. Nếu trong vòng ba năm mà giá nhà vẫn không tăng, tôi sẽ đền bù một khoản tiền cho mấy nhà các cậu”.

Mấy người Trương Bửu Phong vội xua tay: “Đừng, đừng. Dù không tăng, chúng tôi cũng không lấy tiền của cậu đâu”.

Trương Bửu Thắng nói: “Tiểu Bình à, lâu rồi chúng ta không tụ tập, tối nay ăn với nhau một bữa nhé?”

Những người bạn thời thơ ấu đã không còn ở cùng một thế giới với Ngô Bình nữa. Có điều Ngô Bình vẫn rất để tâm đến họ, bèn đồng ý ngay: “Được, lát nữa tôi sẽ đến”.

Trương Bửu Phong bảo: “Tần Nhược Vũ cũng đến đấy. Hình như nhà cô ấy thua lỗ nhiều lắm, nghe bảo là bị người ta lừa. Chúng ta đến an ủi cô ấy một chút”.


Ngô Bình không hỏi nhiều, về nhà báo trước một tiếng, sau đó xách mấy chai rượu đến nhà Trương Bửu Phong. Tối nay Trương Bửu Phong mời, người nấu ăn là bạn gái hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK