Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bé cũng vỗ tay theo, trên gương mặt nở nụ cười hồn nhiên. Sau đó, dần dần cô bé bắt đầu hát theo.

Trên màn hình livestream đột nhiên hiện lên đầy bình luận, ai nấy đều kinh ngạc.

"Má ơi! Thần kỳ như vậy sao? Hát một bài hát mà đã chữa được bệnh cho thiên thần nhỏ rồi sao?"

"Đỉnh của đỉnh! Đúng là thần y rồi, Ngô thần y ơi là Ngô thần y!"

"Không thể nào? Hát có thể chữa bệnh, giải thích như thế nào dưới góc nhìn khoa học?"

"Các người chẳng biết gì cả, đây gọi là trị liệu bằng phương pháp tâm lý. Hát hò chỉ là vỏ bọc thôi, còn phương pháp thực sự mọi người không thể nhìn thấy", cũng có vài người hiểu nhiều biết rộng đã nhận ra một vài manh mối.

Mẹ của cô bé mừng đến rơi nước mắt. Cô ấy đột nhiên quỳ sụp xuống sàn dập đầu nói: "Cảm ơn thần y, đúng là Bồ Tát sống! Là thần tiên hạ phàm, hu hu...", nói rồi lại òa lên khóc to hơn.

Hơn một năm nay, cô gái này đi chữa trị khắp nơi, từ Nam ra Bắc, từ Đông sang Tây nhưng cũng không chữa được. Đến nỗi, người mẹ này đã sắp tuyệt vọng. Thế nhưng không ngờ chỉ trong một phút ngắn ngủi Ngô Bình đã chữa được cho cô bé. Người làm mẹ thấy vậy sao có thể không vui, không cảm động cơ chứ?

Các bác sĩ đang quan sát xung quanh cũng mắt chữ o miệng chữ a, nhưng họ không thể thể hiện sự kinh ngạc đó trên sóng truyền hình nên chỉ đành trao đổi qua ánh mắt.

An An kinh ngạc thốt lên: "Thần y lợi hại quá! Chỉ dùng một bài hát thiếu nhi quen thuộc mà ai cũng biết là đã chữa khỏi cho thiên thần nhỏ!"

Tiếp đó, là một cậu học sinh cấp ba vốn là bệnh nhân khoa mắt, năm nay mười bảy tuổi. Mắt trái của cậu bị lác sang trái nặng. Cậu bé này vốn có ngoại hình khá đẹp trai nhưng tại đôi mắt này mà làm hỏng hết cả ngoại hình và khí chất của cậu.

Cậu bé nói rất nhỏ: "Ngô thần y, mắt của em có chữa được không?"

Ngô Bình bảo cậu lại gần rồi quan sát vài giây. Sau đó anh hỏi: "Mắt của em không phải bị bẩm sinh như vậy đúng không?"

Cậu học sinh gật đầu: "Vâng, năm em bảy tuổi thì mắt bị thương, cứ nhìn thẳng là lại đau. Dần dần, em chỉ có thể nhìn sang bên cạnh, sau cùng thì mắt thành ra thế này".

Ngô Bình gật đầu: "Chữa được".

Anh lấy cái hộp bên cạnh, lấy ra ba cây kim châm châm cứu cho cậu học sinh. Sau đó cậu đột nhiên kêu lên "á" một tiếng như thể rất đau đớn.

Nhưng thần kỳ là sau khi kêu lên một tiếng thì mắt cậu trở lại bình thường, có thể nhìn về phía trước!

Ngô Bình mỉm cười rồi châm thêm vài châm nữa. Sau đó anh nói: “Các cơ và dây chằng trong nhãn cầu của em giờ đã có thể kéo căng được rồi. Về nhà hãy chăm chỉ tập luyện xoay con ngươi từ trái sang phải, mỗi ngày ba trăm lần. Anh sẽ kê thêm cho em một đơn thuốc về uống một tuần”.

An An cười nói: “Trai đẹp, mắt của em khỏi rồi này, em nhìn đi”.

Nói rồi An An lấy gương trang điểm đưa cho cậu học sinh. Cậu bé vừa nhìn vào gương là mừng đến nỗi nhảy cẫng lên: “Em khỏi rồi này! Bác sĩ Ngô, cảm ơn anh!”

Sau đó cậu bé cúi gập người chín mươi độ, mắt đỏ hoe như sắp khóc. Chẳng ai biết vì con mắt đó mà cậu đã bị biết bao người trêu chọc, chế giễu. Từ đó mà cậu tự ti biết bao năm trời, đến cô bạn mình thích cũng không dám theo đuổi! Nhưng giờ thì không sao rồi, cậu sẽ không còn là kẻ lập dị trong mắt những bạn bè khác nữa.

Ngô Bình vỗ vai cậu bé, nói: “Về nhà chăm chỉ học tập, phải đỗ đại học đấy nhé”.

Cậu học sinh vừa đi khỏi thì trên màn hình livestream lại nhảy lên một đống bình luận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK