Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!”

Phượng Thất ra tay trước, cơ thể hắn trực tiếp đột phá giới hạn của không gian, thoáng chốc xông tới trước mặt Ngô Bình rồi đánh ra một quyền. Trên nắm tay có ngọn lửa màu vàng, vô số ký hiệu vờn quanh. Hiển nhiên là sức mạnh của một quyền ấy vô cùng khủng bố.

Ngô Bình nhìn nắm tay càng ngày càng gần kia, cũng đánh ra một quyền. Một quyền kia trông thì hết sức bình thường, nhưng vừa đánh ra, Ma Điệp Thái Cổ trong bảy bí khiếu của Thất Tinh Trảm Đạo đồng loạt vỗ cánh, một luồng khí tức thái cổ chợt bộc phát ra.

“Ầm!”

Quyền và quyền trực tiếp va vào nhau, sức mạnh khủng bố khuếch ra xung quanh, Ngô Bình vẫn đứng im không nhúc nhích, còn Phượng Thất lại lùi lại 7 bước. Mỗi một bước, mặt đất đều xuất hiện một dấu chân sâu hoắm.

Sau khi lùi lại bảy bước, con ngươi hắn lập tức bùng lên ngọn lửa màu vàng, trở nên hết sức phấn khích.

“Khá đấy! Không ngờ có thể đỡ được một quyền của tôi, còn đánh tôi lùi lại mấy bước, thú vị!”

Trần Mộng thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, cô ta biết cần phải nhìn nhận lại thực lực của Ngô Bình một lần nữa. Trong lòng mấy người khác cũng thầm chấn động, sức mạnh Thần Hoàng của Phượng Thất thế mà chẳng thể đánh bại cậu ta, rốt cuộc thì cậu ta có lai lịch gì vậy? Phải biết rằng, sức mạnh Thần Hoàng kia vốn đến từ vương tọa của Phượng Hoàng, có sức mạnh cực kỳ mạnh!

“Nhóc con, cậu cho rằng mình có thể đánh bại anh Phượng ư? Ban nãy, anh ấy chỉ mới sử dụng một sức mạnh của một Phượng mà thôi! Có biết tại sao anh ấy lại gọi là Phượng Thất không? Vì trong người anh ấy thức tỉnh sức mạnh của bảy con Phượng Hoàng!”

Ngô Bình lập tức cảm thấy hứng thú, nói: “Vậy ư, hóa ra chỉ dùng 1/7 sức mạnh. Thế là được rồi, ban nãy tôi còn lo lắng hắn yếu như vậy, đánh chẳng thú vị gì cả”.

“Ý cậu là gì?”, tên nịnh hót kia trợn trừng mắt: “Lẽ nào cậu cũng giống như anh Phượng, vẫn chưa phát huy ra sức mạnh thật ư?”

Ngô Bình không có trả lời vấn đề nhàm chán kia, vặn hai tay, sức mạnh của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ bị cậu phóng ra. Cửu Dương Hóa Cấm Đồ có thể luân chuyển nhiều sức mạnh khủng bố, cậu muốn thử thật xem khả năng của Phượng Thất kia đến đâu.

Giờ phút này, có mười ngàn đôi tay ở trong cơ thể cậu kết thành dấu ấn, sức mạnh khủng bố tràn ngập cả người Ngô Bình. Lúc này, cậu vẫn chưa dùng sức mạnh cấm kỵ và vài loại sức mạnh trấn áp trong tháp Thiên Mệnh.

Phượng Thất “Hừ” một tiếng, khí thế trên người bỗng chấn động. Thực ra, ban nãy hắn đã sử dụng 30% sức mạnh, còn giờ là 50%! Dựa theo một kích ban nãy, hắn đoán 50% sức mạnh thì có thể đánh lui Ngô Bình. Lỡ không địch lại, vậy hắn dùng 70% sức mạnh cũng không muộn!

“Ầm!”

Lần này Ngô Bình chủ động ra đòn, cậu bước lên một bước, cơ thể bỗng trở nên cao to, bàn tay trực tiếp đập xuống.

Phượng Thất hoảng sợ, hai tay cùng sử dụng dùng hết sức đón đỡ!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Ngô Bình thi triển “Tầng núi thứ hai”, sức mạnh thoáng chốc tăng lên gấp 3!

“Rắc!”

Hai tay Phượng Thất bị đánh gãy, đầu gối quỳ xuống đất, mắt mũi miệng tai trào máu tươi, con ngươi đỏ đậm, cánh tay rũ xuống.

Bàn tay của Ngô Bình chỉ cách đỉnh đầu hắn năm xen-ti-mét, chỉ cần đập xuống là có thể giết chết Phượng Thất!

“Kia là bao nhiêu phần trăm sức mạnh của anh?”, Ngô Bình bình tĩnh hỏi.

Phượng Thất gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Bình bằng ánh mặt hoảng sợ nói: “50% sức mạnh! Có điều, dù tôi dùng 70% sức mạnh cũng chẳng phải đối thủ của anh”.

Ngô Bình: “Tôi đã nói là làm, giờ anh có thể chuộc lại mạng sống của mình, anh chuẩn bị ra bao nhiêu tiền?”

Phượng Thất trái lại rất thẳng tính, nói: “Mấy năm nay, tôi kiếm được 3759 mối làm ăn trong này, mỗi mối ít nhất 100 triệu tiền tiên”.

Ngô Bình: “Chính là 375 tỷ 900 triệu, làm tròn cho anh thành 400 tỷ”.

Phượng Thất không nói gì, dứt khoát lấy ra một túi tiền bự đưa cho Ngô Bình nói: “Bên trong có hơn 500 tỷ, số dư coi như thành ý của tôi, hy vọng có thể kết bạn với cậu”.

Ngô Bình lấy túi tiền ngó một cái, sau đó cất đi nói: “Kết bạn thì thôi bỏ đi, tầm mắt của tôi không có kém như vậy, dẫn người của anh đi đi”.

Bấy giờ, Phượng Thấy mới kêu gọi bạn bè, cả đám rời khỏi hiện trường, thoáng chốc đã không còn một mống.

Trần Mộng bước tới, liếc nhìn phía đám Phượng Thất bỏ chạy hỏi: “Anh cho rằng hắn đi rồi?”

Ngô Bình: “Có đi thật hay không thì tôi cũng chẳng quan tâm. Đi thôi, đến Thủy phủ xem thử”.

Trần Mộng lắc đầu: “Phượng Thất có thể dẫn cao thủ tới đây để trả thù anh bất cứ lúc nào, tôi kiến nghị anh lập tức rời khỏi nơi này đi”.

Ngô Bình cười: “Nếu cô Trần lo lắng, có thể rời khỏi đây. Nếu tôi đã đến thì không thể nào bỏ qua được”.

Trần Mộng làm việc cẩn thận nên cô ta gật đầu nói: “Vậy được rồi. Nếu anh ra ngoài thì tôi chờ anh ở chỗ cũ”, cô ta nói xong bèn xoay người rời đi.

Ngô Bình đi đến hồ nước rồi nhảy vào.


Hồ nước sâu không thấy đáy, cậu lặn xuống mấy ngàn mét mới thấy một cánh cửa to lớn. Cánh cửa cao trên trăm mét, rộng mấy chục mét, bên trong là một tầng ánh sáng tím.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK