Ngô Bình viết một danh sách dược liệu rồi nhờ Nguyên Định Châu tìm hộ, Nguyên Định Châu xem xong thì nói: “Tôi sẽ gom đủ trong hai ngày”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nhanh thế ư! Hơn nữa, ông chủ Nguyên mới nhìn một lần đã biết có thể tìm được hay không sao?”
Nguyên Định Châu: “Trí nhớ của tôi rất tốt, hơn nữa tôi cũng biết các dược liệu mà ông chủ Lý cần nên sẽ gom được nhanh thôi. Cho tôi nhiều lời một chút, anh cần những dược liệu này để luyện đan à?”
Ngô Bình: “Ừm, tôi sẽ dùng chúng để luyện Cự Thần Đan”.
“Cự Thần Đan!”m Nguyên Định Châu giật mình hỏi: “Là Cự Thần Đan mà Cửu Dương Cảnh mới vừa bán đấu giá đấy ư?”
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Ông chủ Nguyên cũng biết chuyện này ư? Đúng thế, Cự Thần Đan ở buổi đấu giá đó là do tôi luyện chế đấy”.
Nguyên Định Châu vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Thì ra anh chính là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đó, nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp anh đúng là diễm phúc của tôi”.
Ngô Bình: “Anh quá lời rồi!”
Nguyên Định Châu: “Ông chủ Lý, anh ở Cửu Dương Cảnh cơ mà, sao giờ lại đến đây mở đan đường?”
Ngô Bình: “Tôi thấy môi trường sống ở đây rất được nên muốn mở một cửa hàng đan dược ở đây”.
Nguyên Định Châu gật đầu: “Tôi lớn lên ở Giang Nam Thành nên rất thông thuộc nơi này, sau này có gì cần thì anh cứ đến tìm tôi nhé”.
Ngô Bình: “Chắc chắn rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên đến làm phiền ông chủ”.
Hai người đang nói chuyện thì có một cậu thiếu niên đi vào nói: “Bố có khách ạ?”
Nguyên Định Châu vội giới thiệu với Ngô Bình: “Ông chủ Lý, đây là con trai tôi, tên là Nguyên Vĩnh Huy. Vĩnh Huy, đây là ông chủ Lý Huyền Bình - thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.
Nguyên Vĩnh Huy ngẩn ra rồi hét lên: “Thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ạ!”
Ngô Bình gật đầu, không ngờ Nguyên Vĩnh Huy lại quỳ xuống đất rồi nói: “Đại sư, xin hãy nhận con làm đệ tử”.
Ngô Bình đứng hình, sau đó ngoảnh sang nhìn Nguyên Định Châu thì thấy đầu anh ta đầy vạch đen: “Vĩnh Huy, con mau đứng lên. Ông chủ Lý là người có địa vị cao quý, sao có thể tuỳ ý nhận đệ tử được”.
Nói rồi, anh ta xin lỗi Ngô Bình: “Ông chủ Lý, xin anh bỏ qua cho. Con trai tôi chỉ có đúng một đam mê là luyện đan, nó đã theo học vài thầy rồi nhưng vẫn chẳng ra làm sao, theo tôi thấy chắc tại tư chất của nó bình thường quá”.
Ngô Bình nhìn cậu thiếu niên rồi nói: “Cậu đã tự luyện đan bao giờ chưa?”
Nguyên Vĩnh Huy lập tức lấy vài cái bình ra rồi nói: “Thầy Lý, con đã từng luyện mấy lò rồi, tuy cũng thành công, nhưng đan dược đều có chất lượng rất xem, mong người xem xong không chê cười ạ”.
Ngô Bình mở một cái bình ra thì thấy có một viên đan dược dị thường, anh quan sát một lát rồi ngửi, phải công nhận là viên đan dược này quá tệ, nhưng thành phần của nó có mấy vị thuốc khá hay, đến anh cũng không ngờ tới.
Anh lại xem sang bình đan dược thứ hai thì thấy cũng vậy, tuy chất lượng của đan dược rất kém, nhưng cũng có chút điểm sáng. Rõ ràng, cậu thiếu niên này chỉ thiếu sư chỉ dẫn đúng đắn của một thầy luyện đan giỏi thôi.
Ngô Bình cười nói: “Cũng được mà, nếu cậu muốn học luyện đan thật thì khi nào rảnh đến phụ việc cho tôi. Ví dụ cậu mà có khả năng thì biết đâu tôi lại nhận làm đệ tử”.