Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khe hở màu đen trong không trung lập tức khép lại, một chiếc nhẫn ấn khắc hình rồng rơi xuống, Ngô Bình giơ tay cầm lấy, sau đó vết nứt màu đen biến mất.

Ngô Bình nhận lấy nhẫn ấn, thấy nó có màu vàng, trong đó có phù trận được ngưng tự từ những phù văn cực kỳ nhỏ. Mặc dù phù trận này khá nhỏ nhưng uy lực lại không hề yếu.

Cậu cảm thấy phù trận này không có hại gì với mình nên lập tức đeo vào ngón trỏ tay phải. Vừa đeo nhẫn vào, một mũi kim nhỏ ở bên trong đâm vào da cậu, hút một ít máu. Nhẫn ấn lập tức phát sáng, một sức mạnh huyền bí tràn vào cơ thể Ngô Bình.

Sức mạnh này rất bá đạo, vừa tiến vào đã muốn đi vào thánh mạch ở đầu Ngô Bình. Thế nhưng, nơi này có một món chí bảo – tháp Thiên Mệnh nên sức mạnh bá đạo đó vừa xuất hiện, tháp Thiên Mệnh chấn động. Nó khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng rút lui, lao tới vị trí của đan điền của Ngô Bình, cũng là nói có mạch thánh thứ hai.

Lần này nó chạm trán với Cửu Liên Đài. Cửu Liên Đài cũng tản ra khí tức đáng sợ, sức mạnh này rung chuyển mấy cái như hơi không phục, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rút lui.

Ngô Bình khai mở mười hai đạo mạch ra, trong đó có hai thánh mạch lớn, mười huyền mạch lớn, không đi qua được hai thánh mạch lớn thì sức mạnh này chỉ có thể dùng đến chỗ thấp hơn, tìm một huyền mạch để ẩn náu.

Sau khi tiến vào huyền mạch, sức mạnh này lập tức phóng ra một sức mạnh kỳ lạ thông qua sự kết nối giữa huyền mạch và xung quanh cơ thể. Cùng lúc đó một số tin tức về nhẫn ấn cũng xuất hiện trong đầu Ngô Bình.

Chiếc nhẫn ấn này được gọi là nhẫn Hoàng Long, bên trong phong ấn hồn phách của Hoàng Long Thượng Cổ và hai thần thông thiên phú của ông ta, lần lượt là Long Nhẫn Cường Kích, Phá Thiên Long Quyền.

Hai thần thông thiên phú này đều có tác dụng rất thần kỳ. Long Nhẫn Cường Kích có thể biến bất kỳ vũ khí nào thành lưỡi rồng, từ đó bộc phát lực sát thương gấp hai đến bốn lần, có tác dụng xuyên áo giáp, làm suy yếu một nửa khả năng phòng thủ của đối thủ.

Phá Thiên Long Quyền có thể tung ra một đòn tấn công chấn động, trước tiên tung ra quyền ảnh đánh vào kẻ địch bằng nắm đấm của mình, khiến kẻ địch bị suy yếu. Sự suy yếu này có thể khiến khả năng phòng thủ của đối phương giảm xuống ba mươi phần trăm, lực tấn công giảm xuống bốn mươi phần trăm.

Cầm lấy nhẫn Hoàng Long, Ngô Bình hít sâu một hơi, chắp tay lại với không trung, sau đó xoay người về căn phòng phía sau.

Mở cửa ra, bên trong lại có một hang động kỳ lạ. Chỉ thấy cậu đang đứng trên đỉnh núi, dưới chân núi có một thị trấn, trong thị trấn lại có rất nhiều người sinh sống, phần lớn đều là người bận rộn làm việc trong vườn thuốc.

Một con rối đang ngồi trên đỉnh núi, con rối này là hình tượng của một người phụ nữ trẻ, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.

Vẻ mặt con rối rất ngơ ngác, Ngô Bình đẩy cửa bước vào, cô ta lập tức đứng lên, quanh người toát ra sát khí.

Thế nhưng khi nhìn thấy nhẫn Hoàng Long trên tay Ngô Bình, cô ta lập tức lộ ra vẻ cung kính: “Chủ nhân”.

Ngô Bình hơi tò mò nhìn con rối này hỏi: “Đây là nơi nào?”

Con rối nói: “Thưa chủ nhân, nơi này là “Vườn Bản Thảo” do chủ nhân cũ dựng nên, bên trong trồng rất nhiều dược liệu quý hiếm”.

Ngô Bình gật đầu, hỏi tên của cô ta.

Con rối: “Thưa chủ nhân, tôi là Hoàng Phu”.

Ngô Bình khac ngạc nhiên: “Cô có linh hồn của người?”

Hoàng Phu: “Năm đó tôi bị kẻ thù hại chết, hồn phách không có chỗ dựa, sắp bị yêu thú ăn thịt. Chính là chủ nhân cũ đã cứu tôi, sau đó tạo ra thân thể này cho tôi”.

“Người dưới núi này cũng giống cô sao?”, cậu đã để ý đến dường như người ở dưới núi cũng đều là con rối.

Hoàng Phu gật đầu: “Đúng thế, thưa chủ nhân. Năm đó họ đều phạm tội nặng, đáng lẽ phải bị hủy hoại cả về thể xác lẫn tinh thần, chính chủ nhân đã cho họ cơ hội sống. Nhưng họ phải làm việc ở đây mãi mãi, ngày nào không làm việc thì sẽ hồn bay phách tán”.

Ngô Bình có hứng thú với chủ nhân nơi này bèn hỏi: “Chủ nhân cũ của cô tên gì, là người thời đại nào?”

Hoàng Phu: “Chủ nhân cũ tên là Hoàng Sư Đạo, là một thầy luyện đan vào thời thánh hoàng Thường Minh. Tu vi của ông ấy rất khó thăm dò, bản lĩnh đáng kinh ngạc, ngay cả thánh hoàng Thường Minh cũng kính trọng ông ấy”.

Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên, người mà ngay cả thánh hoàng cũng phải kính trọng thì chắc là một trong những người giỏi nhất thời đại đó.

“Ông ta đi đâu rồi?”, cậu hỏi đến vấn đề đáng quan tâm nhất.

Hoàng Phu: “Biến mất với thánh hoàng rồi, không ai biết họ đi đâu cả”.

“Biến mất? Tại sao lại biến mất?”

Hoàng Phu lắc đầu: “Ta không có tư cách biết chuyện này. Cho dù có biết, linh hồn của ta cũng không thể chịu được, sẽ hồn bay phách tán tại chỗ”.

Ngô Bình: “Tin tức mà linh hồn không thể chịu được sao? Rốt cuộc là gì?”

Hoàng Phu: “Chủ nhân cũ trước khi đi đã từng nói, người nào cầm nhẫn Hoàng Long đến vườn Bản Thảo thì là chủ nhân mới của nơi này”.

Ngô Bình: “Tiền bối Hoàng đi bao nhiêu năm rồi?”

Hoàng Phu nói: “Sau khi chủ nhân cũ đi, thời gian ở đây dừng lại nên với bọn tôi thì là ngày hôm qua”.

Nói đến đây, Hoàng Phu lấy một chiếc vòng ngọc ra nói: “Chủ nhân, đây là dược liệu mới thu hoạch gần đây, đã để vào trong đó, chủ nhân xem qua”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK