Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình nói: “Kim Phong là dương, Ngọc Lộ là âm, vì vậy Kim Phong Ngọc Lộ đan là đan dược kết hợp cả âm và dương, vừa luyện thần vừa luyện hình. Uống đan dược này có thể nâng cao tư chất, tăng cường thể chất”.

Lâm Kiếm Phong nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được loại đan dược này?”

Ngô Bình nhìn sang Lâm Kiếm Phong, cười, hỏi: “Cậu Lâm có hứng thú sao?”

Lâm Kiếm Phong liền gật đầu: “Tư chất tôi bình thường, nếu như uống một viên Kim Phong Ngọc Lộ đan thì không chừng có thể tu luyện được”.

Ngô Bình nói: “Trong tay tôi vẫn còn hai viên, có thể để lại cho cậu Lâm một viên”.

Lâm Kiếm Phong vui mừng: “Tốt quá, cậu Ngô cứ ra giá”.

Diệp Ngưng Băng khá có kinh nghiệm, cô ta nhìn Ngô Bình rồi nói với Lâm Kiếm Phong: “Cậu Lâm có biết giá của đan dược bậc chín trung thượng phẩm không?”

Lâm Kiếm Phong gãi đầu: “Có phải đắt lắm không?”

Diệp Ngưng Băng: “Cùng là đan dược bậc chín, cùng là trung thượng phẩm nhưng giá cả của chúng lại rất khác biệt, loại đan dược bậc chín trung thượng phẩm rẻ nhất cũng không thấp hơn một triệu tiền tiên”.

Lâm Kiếm Phong ngơ ngác: “Một triệu tiền tiên đổi ra tiền Đại Hạ thì ít nhất cũng phải một ngàn tỷ”.

Lâm Kiếm Phong bất giác cười mếu, nói: “Một triệu tiền tiên là con số trên trời, e rằng tôi không mua nỗi”.

Ngô Bình cười, nói: “Tôi và cậu Lâm mới gặp như đã quen, anh cứ đưa bao nhiêu cũng được”.

Lâm Kiếm Phong là người thông minh, cậu ta biết mình không trả nổi ân tình lớn thế này nên cười, nói: “Sao tôi có thể trục lợi từ cậu Ngô được, mặc dù tôi không mua nỗi nhưng tôi có thể đổi đồ”.

Diệp Ngưng Băng tò mò: “Thứ gì mà có thể đổi được một ngàn tỷ?”

Lâm Kiếm Phong nghiêm túc nói: “Đồ đáng giá bao nhiêu tiền tùy vào đánh giá của cậu Ngô. Cậu Ngô, bây giờ chúng ta về xem món đồ đó đi”.

Chợ Đế lúc nào cũng đến được, Ngô Bình cũng không vội, cậu liền gật đầu, nói: “Cũng được”.

Mấy người họ liền lên xe xuống núi, lúc mặt trời lặn, họ đã đến Tướng Phủ, trước cổng lớn của Tướng Phủ có hai thần thú, vô cũng uy phong.

Vì là xe của Lâm Kiếm Phong nên có thể lái thẳng vào trong. Tướng Phủ rất lớn, xe chạy hết bốn mươi lăm phút mới dừng lại trước một tòa lầu nhỏ màu xanh.

Cậu ta mời Ngô Bình và Diệp Ngưng Băng lên lầu, bảo họ chờ một lát rồi vội vã rời đi.

Khoảng gần mười mấy phút sau, Lâm Kiếm Phong cầm theo một chiếc hộp màu xám xanh xuất hiện. Chiếc hộp không lớn, rất vuông vắn. Lâm Kiếm Phong cẩn thận đặt chiếc hộp lên bàn, cười, nói: “Bố tôi biết có thể đổi được một viên đan dược thì đã sảng khoái đưa nó cho tôi, mời cậu Ngô xem qua”.

Cậu mở chiếc hộp ra, bên trong có một con dấu nhỏ màu vàng, vuông vắn, trên con dấu có khắc hình một con thần thú. Lật con dấu lại thì thấy có một phù văn kỳ lạ được khác bên trên. Ngô Bình chỉ nhìn lướt qua thì đã biết phù văn đó không thể xem thường, có khả năng liên kết với trời đất, cộng hưởng với đại đạo.

Ngô Bình không biến sắc, hỏi: “Cậu Lâm biết lai lịch ấn này không?”

Lâm Kiếm Phong cười nói: “Ba năm trước, một nông dân đào được từ trên núi. Lúc đó, ngoài ấn nhỏ còn có những thứ khác. Nhưng cha tôi chỉ được chiếc ấn vuông này”.

Ngô Bình nói:” Tuy tôi không biết lai lịch ấn này thế nào, nhưng quả thực nó rất bất phàm”.

Lâm Kiếm Phong vui mừng, nói: “Chỉ cần có thể đổi được một viên đan dược thì đều đáng cả!”

Dù ấn này có đáng tiền hơn nữa thì nhà họ Lâm cũng sẽ không bán nó đi, chỉ có thể giữ mãi như vậy. So ra mà nói, Kim Phong Ngọc Lộ Đan đối với Lâm Kiếm Phong còn đáng giá hơn nhiều.

Ngô Bình: “Chỉ đổi một viên đan dược thì cậu Lâm chịu thiệt rồi. Như vậy đi, đợi sau này tôi luyện chế được Thiên Kiêu Đan thì sẽ đưa cậu Lâm một viên”.

Lâm Kiếm Phong vui mừng: “Cậu Ngô, cậu thật sự cho tôi một viên Thiên Kiêu Đan sao?”

Ngô Bình cười nói: “Cậu đã nói rồi, đồ vật đáng giá bao nhiêu tiền, tôi cứ nói là được”.

Lâm Kiếm Phong vô cùng cảm động, thật ra cậu ta có thể có được một viên Kim Phong Ngọc Lộ Đan là đã thỏa mãn rồi, nhưng Ngô Bình còn muốn tặng cậu ta một viên Thiên Kiêu Đan quý giá hơn nữa!

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Chẳng trách mọi người đều thích làm bạn với thầy luyện đan, quả nhiên có lý”.

Lâm Kiếm Phong: “Cậu Ngô, sắp đến giờ cơm tối rồi, cậu nhất định phải ở lại, chúng ta uống vài ly!”

Ngô Bình nói: “Cậu Lâm, đổi hôm khác vậy. Tối nay tôi có hẹn rồi”.

Lâm Kiếm Phong cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Vậy được. Chúng ta cũng cùng trường, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt”.

Để lại một viên đan dược, không lâu sau Ngô Bình cũng tạm biệt.

Rời khỏi Tướng Phủ, Diệp Ngưng Băng nói: “Cậu có hẹn vậy thì tôi không làm phiền nữa”.

Ngô Bình: “Vậy được”.

Sau khi tạm biệt Diệp Ngưng Băng, cậu đến chỗ đã hẹn trước với Lam Chỉ Ngư, một nhà hàng có vị trí khá hẻo lánh. Lam Chỉ Ngư đã đặt trước phòng bao, nằm trên một căn nhà trúc, căn nhà nằm bên một con suối, xung quanh rất yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK