Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người họ chau mày, họ đều là cao thủ cấp bí cảnh, dù Ngô Bình có mạnh cỡ nào, cũng khó cùng lúc đánh thắng được ba người, dù gì thì ít cũng không địch lại nhiều.

Ngô Bình: “Không cần nghi ngờ, các người không nghe nhầm đâu, cả ba ông cùng lên, tôi có thể đánh bại các người chỉ trong vòng ba giây”.

Câu nói đó của cậu có phần sỉ nhục, Vương Quyền hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Thống lĩnh Ngô hơi ngông cuồng quá rồi đấy”.

Ngô Bình ngoắc tay với họ: “Mau lên, lát nữa tôi còn phải gặp những người khác nữa, không có thời gian lãng phí cho các người đâu”.

“Lên”. Vương Quyền nghiến răng, gọi cả ba cùng xông lên. Ba người biến thành một tàn ảnh, phóng về phía Ngô Bình với tốc độ cực mạnh. Họ là người trong quân đội nên xông lên là thi triển tuyệt kỹ võ học ngay.

“Bụp, bụp, bụp”.

Ba tiếng động trầm đục vang lên, họ đều chưa nhìn thấy rõ Ngô Bình đã ra tay thế nào thì đã bị đánh bay ra xa mấy mét. Sau khi rơi xuống đất, ngực của ba người đều có một dấu tay rất rõ, phần áo trước ngực nát vụn, đó là Ngô Bình đã nương tay rồi đó, còn không thì cả ba đều sẽ bị đánh chết.

Ba người họ vừa kinh ngạc vừa bái phục, thi nhau quỳ xuống, nói: “Cảm ơn thống lĩnh đã nương tay”.

Ngô Bình: “Đứng dậy đi, sau này tôi sẽ là thống lĩnh của các người, các người là thuộc hạ của tôi, chúng ta đồng tâm, cùng nhau ra sức vì vương gia”.

“Vâng!”. Ba người này đều thẳng tính, sau khi thua thì đều tâm phục khẩu phục.

Vương Quyền: “Thống lĩnh, nơi này tạm thời là nơi làm việc của anh. Sau này chúng tôi lại tìm một tòa nhà mới khác”.

Ngô Bình: “Không cần, nơi này cũng khá tốt rồi”.

Bốn người đi vào phòng, Ngô Bình chính thức hỏi tên bọn họ, ngoài Vương Quyền, hai người còn lại tên là Trương Hổ, Viên Long. Ba người đi theo Đông Vương đã nhiều năm, rất được ông ta tin tưởng.

Ngô Bình: “Tôi phát hiện doanh thị vệ và quân Trấn Đông hình như không lệ thuộc vào nhau sao?”

Vương Quyền cười nói: “Đúng vậy. Về lý thuyết, chúng tôi chịu sự quản lý của quân Cấm Vệ. Vào những lúc đặc biệt, đại tướng quân Cấm Vệ có thể trực tiếp ra lệnh cho chúng tôi. Đến lúc đó, chúng tôi chỉ nghe theo đại tướng quân, ngay cả Vương gia cũng không thể làm gì”.

Ngô Bình chợt suy nghĩ trong lòng: “Vương gia khác cũng như vậy sao?”

Vương Quyền: “Đều như vậy. Nhưng bình thường thì quân Cấm Vệ sẽ không ra lệnh cho chúng tôi, cho dù có ra lệnh cũng sẽ thông qua Vương gia. Lại nói, tuy ngoài mặt chúng tôi phục tùng quân Cấm Vệ nhưng đều là thân tín của Vương gia”.

Ngô Bình gật đầu, cậu cũng hiểu được đại khái chuyện này là thế nào rồi.

Trương Hổ nói: “Thống lĩnh, bình thường thì doanh thị vệ chúng tôi đều có chức vụ cụ thể trong quân đội, ví dụ như thuộc hạ là một phó tướng của quân Trấn Đông, dưới trướng có tám nghìn binh”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói quân Trấn Đông thường xảy ra xung đột với người Phù Tang, địa điểm thường xảy ra xung đột là ở đâu?”

Trương Hổ: “Trong tối ngoài sáng đều có cả. Ngoài sáng thì hai bên thường tranh chấp đảo Đông Hải. Trong tối thì người Phù Tang thường cử cao thủ tiến vào tỉnh Đông Hải làm chuyện xấu”.

Ngô Bình: “Phù Tang là một nước nhỏ, lại dám đối đầu với Đại Hạ ta, đúng là không biết tự lượng sức mình”.

Vương Quyền: “Phù Tang có không ít cao thủ, tổ chức nghiêm mật, không thể xem thường. Hơn nữa kẻ địch của Đại Hạ quá nhiều, Phù Tang chỉ là một mặt, như nước Bạch Sát ở phía Bắc, nước Khổng Tước ở phía Nam, đều như hổ rình mồi nhắm vào Đại Hạ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK