Ban đầu cả ba chỉ cảm thấy Ngô Bình có thực lực khá mạnh. Bây giờ biết anh là Long chủ của Thiên Long và Thiếu tôn của Đường Môn, trong lòng họ lập tức nảy sinh cảm giác kính trọng.
Có thể trở thành Thiếu tôn Đường Môn chứng tỏ năng lực của anh rất mạnh. Có thể trở thành Long chủ của Thiên Long chứng tỏ chỗ dựa của anh rất vững chắc. Với một nhân vật như vậy, dĩ nhiên bọn họ rất muốn kết giao.
Lúc trò chuyện mới biết, lần này có khá nhiều người từ bên ngoài đến tham gia bảng Nhân Tiên, cộng lại cũng hơn một trăm. Có điều không may là trải qua vòng đấu loại đầu tiên, hầu hết đã chết hoặc bị thương.
Ngô Bình cảm thấy chẳng đáng chút nào: “Họ đã biết rõ sự nguy hiểm của bảng Nhân Tiên, sao cứ phải tham gia?”
Cảnh Sa Thông cười khổ: “Nếu không lâm vào đường cùng, ai lại muốn dấn thân mạo hiểm kia chứ?”
Ngô Bình nhìn đối phương: “Thế nghĩa là sao?”
Cảnh Sa Thông lập tức kể nguyên nhân. Mấy năm trước, bố anh ta bất ngờ qua đời khi đang luyện công. Sau đó, địa vị của anh ta trong nhà họ Cảnh liền xuống dốc không phanh. Anh cả đố kỵ Cảnh Sa Thông có tư chất tốt, sợ bị anh ta cướp mất vị trí trưởng tộc, nên không chỉ không cho anh ta tài nguyên tu hành mà còn ra sức chèn ép anh ta. Thậm chí, ngay cả tài sản mà bố để lại cho Cảnh Sa Thông cũng bị cưỡng đoạt.
Làm người phải có ý chí, phải biết vươn lên. Thế là Cảnh Sa Thông nghiến răng, quyết định tham gia bảng Nhân Tiên, hy vọng có thể lưu danh trên bảng. Nhưng đến đây rồi mới phát hiện sự tàn khốc của bảng Nhân Tiên, bây giờ anh ta đã cảm thấy có phần hối hận.
Tình hình Hà Châu Châu và Du Phổ Hoa cũng tương tự, đều có áp lực và bất hạnh riêng.
Ngô Bình hỏi: “Mọi người vẫn tham gia trận đấu loại thứ hai không?”
Cảnh Sa Thông cười khổ: “Đã đến bước này rồi thì đi đến cuối thôi, là chết hay sống, cứ nghe theo mệnh trời”.
Du Phổ Hoa cũng nói: “Đúng thế, dù có chết cũng phải chết một cách vinh quang, đã đến rồi mà không tranh được vị trí đứng đầu, tôi quyết không từ bỏ”.
Ngô Bình cười nói: “Hai vị có chí khí! Nào, tôi có rượu ngon đây, chúng ta uống vài ly đi”.
Đường Băng Vân trải một lớp thảm dưới đất, mọi người ngồi dưới đất uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Ngô Bình thấy mấy người này đều là người tốt, đáng để kết bạn bèn nói: “Ba vị, lát nữa đến trận đấu loại, tôi sẽ âm thầm chỉ bảo ba vị. Không dám nói có thể giúp ba vị chiến thắng nhưng ít nhất có thể bảo vệ mạng sống”.
Ba người mừng rỡ, vội nói cảm ơn.
Đến buổi chiều, mấy người đó quay lại quảng trường, trận đấu loại thứ hai bắt đầu.
Người thứ nhất bước lên là Cảnh Sa Thông, đối thủ của anh ta là một người đàn ông tay không tấc sắt. Vừa bước lên sàn đấu, người đó đã tấn công dữ dội khiến Cảnh Sa Thông không có sức đánh trả.
Ngô Bình đứng bên ngoài thầm truyền âm: “Quyền pháp của người này có vẻ hung hãn nhưng thật ra là sức lực không đủ, anh chỉ cần kiên trì khoảng ba mươi chiêu là sẽ có thể đánh trả rồi chiến thắng. Trong vòng ba mươi chiêu, anh cố gắng tấn công bên trái anh ta, người này từng bị thương, cánh tay trái không đủ lực, hơn nữa chân trái cũng không linh hoạt”.
Cảnh Sa Thông quyết tâm, lập tức tấn công về phía bên trái đối phương. Quả nhiên người này lập tức trở nên giật gấu vá vai, được chỗ này thì hỏng đằng kia, đến khi quá ba mươi chiêu, Cảnh Sa Thông tăng thêm sức mạnh tấn công, sau mười chiêu bèn tấn công sườn trái của đối phương, đối phương nôn ra máu, nhận thua.
Bước xuống sàn đấu, Cảnh Sa Thông gật đầu với Ngô Bình.
Người thứ hai lên là Hà Châu Châu, cô ta vừa bước lên sàn đấu, Ngô Bình đã biết bộ pháp của cô ta rất linh hoạt, kiếm thuật cũng khá tốt. Đối thủ của cô ta là một nam tu sĩ cao gầy, sử dụng song đao.