Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Thiên Tướng: “Vân Lôi đỉnh là một trong tám nơi nguy hiểm nhất ở núi Hỗn Độn, có rất nhiều người đã chết ở đó. Tất nhiên cũng một số người đã lấy được lợi ích lớn từ Vân Lôi đỉnh. Lữ Thuần Dương đến đây chỉ để lấy quả Lôi Vân về nhằm nâng cao tư chất của bố con”.

Ngô Bình nhớ Lý Niệm Tổ đã hấp thụ sức mạnh sấm sét của Thái Cổ Thần Vương, có lẽ vì lý do này mà Lữ Thuần Dương muốn lấy quả Lôi Vân cho ông ấy.

Anh nói: “Cảm ơn sư tôn”, anh biết rõ La Thiên Tướng đã sử dụng tài nguyên rất lớn để nghe ngóng được mấy tin tức này.

La Thiên Tướng: “Người không sao rồi, con có thể yên tâm tu hành rồi. Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi”.

Tả Kỳ Phong và Hoa nguyên Cát đi theo, Ngũ Long Thiên Quân và mấy trưởng lão của Thiên Địa Kiếm Tông cũng đi cùng, có thể thấy Thiên Địa Kiếm Tông cũng rất xem trọng đại hội đấu kiếm lần này.

Không gian xung quanh méo mó, Ngô Bình cũng không quan tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khoảng một tiếng sau đột nhiên nghe Hoa Nguyên Cát nói: “Sư đệ, đến rồi”.

Ngô Bình mở mắt ra thì thấy lúc này đoàn người đang ở trong vũ trụ vô tận, phía trước cách đó không xa là một chùm sáng có hình bầu dục, bên trong nó là một thế giới, đại thế giới Kiếm Đạo.

Anh cảm thấy trạng thái của đại thế giới Hoàng Huyền và Hạ Giới giống nhau bèn hỏi: “Em cứ nghĩ đại thế giới Kiếm Đạo là một phần của Tiên Giới, hóa ra nó là một thế giới độc lập”.

Ngũ Long Thiên Quân: “Năm đó Kiếm tổ vô địch thiên hạ, không ai có thể đánh lại ông ấy, đại thế giới mà ông ấy mở ra dĩ nhiên cũng phải kiêu ngạo và độc lập, không thể nào dựa vào thế lực nào khác”.

Ngô Bình: “Kiếm Đạo Quân là cường giả mạnh nhất ở đại thế giới Kiếm Đạo sao?”

Ngũ Long Thiên Quân: “Tất nhiên là không phải, ông ta chẳng qua là một người bị đẩy ra cho người ngoài nhìn thấy mà thôi. Theo tôi được biết, bốn vị mạnh nhất ở đại thế giới Kiếm Đạo là bốn môn chủ của bốn kiếm môn lớn”.

Ngô Bình: “Bốn kiếm môn lớn nào?”

Ngũ Long Thiên Quân: “Bốn kiếm môn lớn ứng với bốn kiếm cung lớn, tức là Âm Dương Kiếm Môn, Thiên Tượng Kiếm Môn, Thái Hư Kiếm Môn, Thái Ất Kiếm Môn”.

Ngô Bình: “Hóa ra đại thế giới Kiếm Đạo lại có thực lực mạnh như thế”.

Ngũ Long Thiên Quân cười nói: “Năm đó đại thế giới Kiếm Đạo suýt chút nữa phá vỡ phòng tuyến của Tiên Giới, thống nhất Tiên Giới. Mặc dù sau đó thất bại nhưng lại có ảnh hưởng quá nhiều, cho nên Kiếm Đạo Đại Hưng sinh ra rất nhiều thiên tài kiếm đạo. Mà Kiếm Tiên mạnh mẽ, cuối cùng thường muốn đi vào triều thánh ở đại thế giới Kiếm Đạo”.

La Thiên Tướng: “À phải rồi, Lữ Thuần Dương từng là đệ tử của đại thế giới Kiếm Đạo”.

Ngô Bình sửng sốt: “Sư tổ của con xuất hiện từ đại thế giới Kiếm Đạo”.

La Thiên Tướng: “Lữ Thuần Dương vốn dĩ là một kiếm tiên, điều này chẳng có gì kỳ lạ. Đệ tử, Lữ Thuần Dương đã từng là thiên tài ở đại thế giới Kiếm Đạo nhưng ông ta bị người khác tính kế và thua thảm hại. Kể từ đó, ông ta không bao giờ bước chân vào đại thế giới Kiếm Đạo nữa”.

Ngô Bình: “Có chuyện này à!”

La Thiên Tướng: “Vào trong rồi ta nói rõ ràng cho con nghe”.

Nhóm người nhanh chóng đi vào trong đại thế giới Kiếm Đạo, ở giữa có một thần niệm bá đạo càn quét, thần niệm này hình như không phải là người, mạnh đến mức khiến người ta hoảng sợ.


Bay được một lúc, Ngô Bình nhìn thấy một võ đài rất lớn lơ lửng trên bầu trời, hàng ngàn bục mây nằm rải rác xung quanh, mỗi bục đều có kích thước mấy mươi mét vuông, mọi người có thể ngồi trên đó. Trên bục mây có bàn ghế, rượu và trái cây được đặt trên bàn, còn có vài tiên đồng đang chờ đợi phục vụ ở xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK