Không biết qua bao lâu, anh lại tỉnh lại, vì thế tiếp tục ngồi dậy, cắn răng chấp nhận thử thách.
Anh sớm đã đạt chuẩn kiểm tra, nhưng anh muốn trải nghiệm thử hoàn cảnh khắc nghiệt của vũ trụ Ngũ Hành trước, bởi vì sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt với mọi thứ.
Thời tiết đột nhiên trở nên nóng rực, da Ngô Bình bắt đầu dậy mùi, anh mất nước trầm trọng, nhưng nơi này lại không có giọt nước nào.
Bốn mươi tiếng, miệng anh đã khô nứt chảy máu, máu huyết gần như không thể lưu thông, nhịp tim mười mấy giây mới đập một lần.
Ngay lúc này, đột nhiên trời đổ mưa, anh vội vàng trải quần áo ra thấm nước mưa, sau đó vắt vào miệng.
Thế nhưng, nước còn chưa uống đủ thì trời lại chuyển lạnh, gió lạnh thấu xương, tuyết bay tán loạn, anh đông cứng lạnh run, quần áo cũng đóng thành băng.
Bốn mươi tám tiếng, Ngô Bình cảm thấy bản thân sắp đến cực hạn, anh chuẩn bị kiên trì một lúc nữa sẽ từ bỏ, dù sao anh cũng là đến để kiểm tra, chứ không phải liều mạng.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một luồng sáng mặt trời chiếu xuống, ánh sáng mặt trời chiếu vào người anh, khiến anh rất dễ chịu. Anh cảm thấy, ánh mặt trời lúc này rất giống với ánh mặt trời vũ trụ chủ, rất tốt cho anh.
Anh đã từng hấp thụ ánh mặt trời vũ trụ chủ từ trước, bây giờ cũng không thất khó chịu, mà trái lại rất thích thú.
Phơi nắng bốn tiếng, thương thế anh lại đỡ hơn phân nửa, khí lực cũng dần dần khôi phục.
Anh có chút nghi hoặc, sao càng về sau, hoàn cảnh lại càng tốt hơn vậy?
Ngay lúc này, một cái đùi dê bị người ta ném vào, vẫn còn nóng hổi bốc khói, tỏa ra mùi thơm mê người.
Mắt anh sáng lên, lập tức cắn một miếng, mùi vị thơm ngon. Lúc trước anh bị rụng răng, rồi lại mọc lại, răng mới rất khỏe, cắn một miếng đã xé ra một miếng lớn.
Ngô Bình biết, đùi dê này là lương thực của vũ trụ chủ, dạ dày anh có thể tiêu hóa hay không phải xem thử, vì vậy anh ăn không nhanh, mà chầm chậm nhai.
Đã được hai mươi mười hai tiếng, lúc này đồng tử và Trương Cổ Nguyệt đều rất kinh ngạc, đồng tử cảm thấy khó tin, Trương Cổ Nguyệt thì cho rằng có khả năng Ngô Bình đã chết rồi”.
“Cậu ấy không sao chứ?”. Lúc này, cuối cùng ông ấy không nhịn được lên tiếng hỏi.
Đồng tử đẩy cửa đi vào, vẻ mặt cậu ta vô cùng kỳ lạ, lắc đầu: “Người chưa chết, vẫn đang tiếp tục. Không thể nào, đã năm mươi hai tiếng rồi!”
Trương Cổ Nguyệt thở phào một hơi, cười nói: “Tôi đã nói rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ thành công. Năm mươi hai tiếng, so với mười bốn tiếng kia thì mạnh hơn nhiều nhỉ?”
Vẻ mặt đồng tử ngượng ngùng, nhưng cũng rất phấn khích: “Không phải mạnh rất nhiều, mà là mạnh gấp trăm nghìn lần! Sau hai ngày, cũng là sau bốn mươi tám tiếng, hoàn cảnh nơi này sẽ không còn mô phỏng hoàn cảnh vũ trụ Ngũ Hành nữa, mà là hoàn cảnh thật sự!”
Trương Cổ Nguyệt: “Hoàn cảnh thật sự sao?”
Đồng tử gật đầu: “Sinh tồn trong hoàn cảnh thật sáu tiếng thì anh ta có thể vượt qua rất nhiều tu sĩ ở vũ trụ Ngũ Hành. Qua sáu giờ, ít nhất cũng có thể tu luyện đến bí cảnh. Nếu qua mười tám tiếng, thì có thể gọi là thiên tài ở vũ trụ Ngũ Hành”.
Trương Cổ Nguyệt: “Qua hai mươi bốn tiếng thì sao?”
Đồng tử im lặng một lúc rồi nói: “Thiên tài tuyệt thế!”
Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Quả nhiên ta không nhìn nhầm cậu ấy!”
Đồng tử bỗng nói: “Tiền của ông, không cần trả nữa. Bởi vì theo quy tắc, vượt qua bốn mươi tám tiếng thì có thể miễn phí tiến vào vũ trụ Ngũ Hành”.
Trương Cổ Nguyệt nói: “Vậy thì quá cảm kích rồi!”
Đồng tử thở dài một hơi: “Ông đây ở đây lâu như vậy, lần đầu tiên lại nhìn nhầm. Ông may mắn đấy, có được thiên kiêu như vậy. Đợi khi anh ta trưởng thành ở vũ trụ Ngũ Hành, các ông cũng có thể thơm lây rồi”.
Trương Cổ Nguyệt: “Đúng vậy. Như vậy thì chúng tôi sẽ có chỗ dựa vững chắc, ở vũ trụ Minh Cổ, bất kỳ ai cũng phải coi trọng Huyền Minh Giáo tôi!”
Lại nói đến Ngô Bình, lúc này đã ăn hết đùi dê, cảm thấy bụng cũng khá no, bèn ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.