Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình: “Không dám nhận”.

Lăng Bộ Phi cảm thấy Ngô Bình rất thú vị, thi thoảng nói vài câu với cậu.

Lúc này có người đi ngang qua trước mặt Ngô Bình, hỏi một câu: “Mua bùa ngọc”.

Ngô Bình nhìn đối phương, là một tu sĩ có râu mặc đồ màu vàng.

Cậu lập tức lấy ra một lá bùa ngọc ra, bùa ngọc này là của Diệp Ngưng Băng, vốn dĩ cô ấy định đi vào cấm địa thượng cổ cùng Ngô Bình, nhưng kế hoạch đã thay đổi, giờ cô ấy lại vào Kiếm Các, từ bỏ cơ hội vào đó. Nhưng bùa ngọc trên tay cô ấy vẫn còn hiệu lực, người khác có được phù này đều có thể đi vào cấm địa thượng cổ.

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”

Người đó nghe thế bèn đứng lại, cười nói: “Ba mươi ngàn tiền tiên, bán không?”

Ngô Bình biết nếu có tiền, chưa chắc có thể mua được thứ này, phải có vận may. Giống như hôm nay, mọi người đều muốn đi vào trong, không ai vô cớ bán bùa ngọc của mình cả.

Ngô Bình nói: “Một triệu tiền tiên, ít hơn nữa không bán”.

Đối phương nhíu mày, hắn còn muốn trả giá thì có một người ở bên cạnh nói: “Đây là một triệu tiền tiên, tôi lấy”.

Động tác của người đó rất nhanh, vừa nói vừa đưa túi tiền cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn lướt qua, nhận ra không gian bên trong vừa đủ một triệu tiền tiên, cậu lập tức ném bùa ngọc qua cho đối phương.

Người áo vàng hỏi giá đó tức giận nói: “Anh có ý gì đây hả?”

Hai người này không hề quen biết nhau, người lấy được bùa ngọc là một tu sĩ trắng trẻo, không có râu, nếu không phải mặc quần áo của nam, ngực còn phẳng nữa thì chắc Ngô Bình sẽ nhầm là phụ nữ.

Giọng người này cũng rất trung tính, lạnh nhạt nói: “Anh ta muốn bán, tôi muốn mua, có liên quan gì đến anh?”

Người áo vàng muốn nổi giận, nhưng sau đó hừ một tiếng nói: “Các người đợi mà xem”.

Tu sĩ trắng trẻo đó gật đầu với Ngô Bình rồi xoay người rời đi.

Sau khi người này đi, Lăng Bộ Phi thấp giọng nói: “Tôi biết người này, tên là Mạc Hàn, một năm trước còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng vì trúng độc nên những đặc điểm của phụ nữ dần biến mất, cô ấy dứt khoát xem mình là đàn ông, hơn nữa còn đổi tên mình từ Mạc Khinh thành Mạc Hàn”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Độc gì mà có thể biến phụ nữ thành như vậy?”

Lăng Bộ Phi: “Tôi không rõ nữa, nhưng cô ấy là cháu gái của Đế quân Hỗn Nguyên, có tài năng đáng kinh ngạc, tu vi cũng rất lợi hại. Chỉ là không có nhiều người biết đến cô ấy, vừa rồi nếu người kia biết thân phận của cô ấy, chắc chắn sẽ không dám nói mấy lời thô lỗ như vậy với cô ấy. Lần này cô ấy vào cấm địa thượng cổ chắc là quyết định lâm thời, nếu không cũng không mua bùa ngọc tại chỗ”.

Bất giác tất cả những người đi vào cấm địa thượng cổ đều đã đến đông đủ. Sau khi xác định không sót ai, Mộng San lớn tiếng tuyên bố: “Các vị, trong tay mọi người đều có một bùa ngọc để đi vào cấm địa thượng cổ, mọi người hãy cầm bùa ngọc để vào trong”.

Nói rồi bà ta lấy ra một bức tranh cổ ra, hơi giơ lên, bức tranh mở ra, trên đó có một cánh cửa màu vàng. Cánh cửa đó như sống lại, bỗng tách ra khỏi cuộn giấy, xuất hiện ngoài hiện thực.

Cánh cửa màu vàng xuất hiện, Mộng San đứng trước cửa ra hiệu cho mọi người lần lượt đi vào cánh cửa màu vàng. Thế là mọi người dưới bục đều cầm bùa ngọc, lần lượt bước vào cánh cửa màu vàng dưới sự chứng kiến ​​của Mộng San.

Mỗi lần họ đi qua cánh cửa mình, bùa ngọc trong tay sẽ sáng lên, sau đó người của họ cũng sẽ biến mất.

Ngô Bình cũng không vội, cậu cứ đứng tại chỗ. Lúc này Mộng San đi tới, theo sau bà ta là sáu đệ tử của Học viện Hoàng gia, bốn nam hai nữ, trong đó có hai cô gái rất xinh đẹp, họ tò mò nhìn Ngô Bình. Bốn đệ tử nam đều rất lạnh nhạt, khinh thường liếc nhìn Ngô Bình. Có thể thấy họ đều không biết thân phận của Ngô Bình, cũng không biết tại sao Mộng San lại gọi họ đến đây.

Mộng San nói: “Ngô Bình, sau khi vào cấm địa, anh để ý đến họ chút nhé”.

Ngô Bình biết Mộng San không muốn họ chết ở bên trong, lập tức gật đầu: “Ừ”.

Thấy Ngô Bình đồng ý dễ dàng như thế, bốn người đàn ông đều cảm thấy khó chịu, có hai người trong đó còn khẽ hừ một tiếng.

Mộng San mặc kệ, lại nói: “Mọi người nhớ đây, đi theo bên cạnh Ngô Bình thì sẽ an toàn hơn”.

Bà ta không nói nhiều, sau đó lại đi về phía cánh cửa.

Mộng San vừa rời đi, một trong bốn người đàn ông đầu nhọn bật cười nói: “Hôm nay phó viện trưởng sắp xếp thật khó hiểu, thế mà lại để một người mới bảo vệ chúng ta”.

Một người đàn ông mũi tẹt khác nói: “Phó viện trưởng nói thế chắc chắn có lý của cô ấy”.

Người đầu nhọn liếc nhìn hắn: “Sư đệ Hầu, lát nữa một mình tôi một nhóm, nếu cậu muốn đi với cậu ta thì tùy cậu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK