Dương Mộ Bạch giải thích: “Sư huynh, em sợ sư đệ đánh chết Đoàn Long, thế thì không dễ giải thích với phía trên đâu”.
Diệp Thiên Tông cười khẩy: “Giải thích con khỉ! Nếu sư đệ thật sự đánh chết Đoàn Long, anh sẽ tiến cử cậu ấy tiếp quản Thiên Long, trở thành thủ lĩnh mới”.
Dương Mộ Bạch ngẩn ra: “Làm thế có ổn không?”
Diệp Thiên Tông đáp: “Chống lưng cho sư đệ có Đường Môn và Hắc Thiên Giáo. Với chỗ dựa như vậy, đám người phía trên còn mong cậu ấy thay thế Đoàn Long ấy chứ”.
Trong đêm, Ngô Bình đi nhanh như chớp. Chỉ trong vài phút, anh đã xuất hiện ở nơi ở của Đoàn Long, một vương phủ triều Thanh.
Ở bên trong, Đoàn Long đang thong thả luyện công, tập luyện một loại đoàn thể thuật nào đó. Đột nhiên, anh ta ngước lên trời, thấy một bóng người bay xuống.
Anh ta kinh ngạc, lùi ngay về sau.
Mặt đất rung chuyển “rầm rầm”, Ngô Bình bước ra trong làn khói bụi mịt mù.
Đoàn Long híp mắt: “Ngô Bình!”
Vẻ mặt Ngô Bình đã ngà say. Anh nói: “Đoàn Long, rất xin lỗi về chuyện lần trước, tôi đã bất cẩn đánh chết Đoàn Thuần, cháu của anh”.
Đoàn Long nhẹ nhàng đáp: “Đoàn Thuần chết cũng chưa đền hết tội. Sau khi biết chuyện, anh vẫn luôn tự trách mình. Thật ra anh đã biết nó có ý định này từ lâu nhưng lại không khuyên được nó”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, anh có khuyên sao?”
Đoàn Long thở dài: “Anh vốn muốn nhắc nhở cậu rồi, nhưng không ngờ Đoàn Thuần lại hành động nhanh đến vậy. Vậy nên, anh nợ cậu một lời xin lỗi”.
Dứt lời, anh ta khom người trước Ngô Bình: “Mong cậu thứ lỗi!”
Ngô Bình cười khẩy: “Đoàn Long, anh diễn hay thật đấy! Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?”
Đoàn Long đáp nhẹ: “Cậu nhất định sẽ tin anh, vì anh có chứng cứ”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Chứng cứ gì cơ?”
Đoàn Long trả lời: “Cậu theo anh”.
Ngô Bình là người có bản lĩnh, lá gan cũng rất lớn. Anh theo Đoàn Long vào phòng làm việc. Anh ta ấn vào tủ sách, tủ sách bèn tách ra hai bên, để lộ một lối đi.
Đoàn Long nói: “Bên dưới là nơi anh luyện công”. Dứt lời, anh ta bước vào trong trước.
Ngô Bình theo sát phía sau, đi xuống một cầu thang, bước vào một mật thất có diện tích khoảng hai trăm mét vuông. Xung quanh là những bức tường làm bằng thép tấm dày, khiến nơi này rộng mênh mông.
Tiến vào mật thất, Ngô Bình vừa ngó quanh quất vừa hỏi: “Anh muốn cho tôi xem chứng cứ như thế này đấy à?”
Đoàn Long đi đến trước một vách tường, dùng tay ấn một cái. Tiếng cót két vang lên, cánh cửa phía sau Ngô Bình tự động đóng lại.
Anh ta lãnh đạm nói: “Một khi cánh cửa này đóng lại, ít nhất ba giờ sau mới tự động mở ra”.
Ngô Bình híp mắt: “Đoàn Long, anh muốn thế nào đây?”
Đoàn Long xoay người lại, nhẹ nhàng bảo: “Xem ra Đoàn Thuần nói đúng, trên người cậu thật sự có bí mật. Anh rất tò mò, rốt cuộc cậu đã có những cuộc kỳ ngộ gì mà tu vi thăng tiến vượt bậc trong thời gian ngắn như vậy?”
“Anh muốn biết?”, Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm, vẻ cảnh giác.
Đoàn Long cũng nhìn anh chăm chú, khẽ hỏi: “Cậu bằng lòng nói ra chứ?”