Ngô Bình: “Phiền Trác công công rồi”.
Ngô Bình rời khỏi cung rồi chờ ơ bên ngoài, nửa tiếng sau đã thấy Đinh Mặc đi ra, anh ta đi thẳng tới chỗ anh rồi nói: “Tam đệ, chúng ta đi gặp đại ca thôi”.
Khi hai bọn họ kết nghĩa thì còn có thêm Chu Nguyên Thông.
Ngô Bình nói: “Đại ca ở gần đây ạ?”
Đinh Mặc gật đầu: “Ừ, anh ấy đang là Đại đô đốc ở Long Kinh, chức vị cao lớn”.
Nói rồi, Đinh Mặc âm thầm truyền âm cho Ngô Bình: “Mấy hôm trước, anh mới biết thật ra đại ca là Đại La Kim Tiên chuyển thế tu luyện lại đấy”.
Ngô Bình giật mình vì lại biết thêm một người chuyển thế nữa, anh hỏi: “Thân phận thật của anh ấy là gì?”
Đinh Mặc: “Long Hoa Đạo Quân”.
Ngô Bình: “Em nhớ đại ca ở Ngọc Hư Cung mà”.
Đinh Mặc: “Bỏ đi lâu rồi, sau khi thành Thiên Tiên thì anh ấy đã tự lập môn phái riêng”.
Nói rồi, cả hai bay đến phủ đô đốc.
Có hai con mãnh thú ngồi trước cổng.
Thấy nhóm Ngô Bình bay đến, cổng lớn mở rộng, một tiếng cười sang sảng vọng ra: “Nhị đệ, tam đệ!”
Việt
Ngô Bình nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn để râu quái nón, bụng bự có dáng đi như rồng như hổ bước ra. Người này chính là Chu Nguyên Thông - đại ca của Đinh Mặc và Ngô Bình.
Đinh Mặc tiến lên chắp tay với người đàn ông: “Đại ca, đây chính là tam đệ mà em từng kể với anh. Tam đệ, đây là đại ca”.
Ngô Bình bước tới chào hỏi: “Chào đại ca”.
Người đàn ông đỡ anh dậy rồi cười nói: “Anh em trong nhà thì không cần đa lễ. Tam đệ, anh nghe nhị để kể chú là thiên kiêu đúng không? Ha ha, có một cậu em kết nghĩa như chú làm anh mát mày mát mặt”.
Đinh Mặc nhìn vào trong thì cảm thấy có nhiều người đi qua đi lại nên hỏi: “Đại ca, anh đang có việc gì à?”
Chu Nguyên Thông cười đáp: “Cấp trên xếp cho anh thêm mấy trợ thủ, nhưng bọn này ngông lắm, anh đang nghĩ cách hạ oai phong của chúng nó đây”.
Đinh Mặc: “Chúng ta vào trong xem sao đi”.
Ba người cùng đi vào trong, phủ đô đốc rất rộng, có ba người thanh niên lanh mặt đứng dưới nắng, trông ai cũng ngông nghênh, đã thế người còn có vết thương, chứng tỏ vừa đánh nhau.
Chu Nguyên Thông lạnh lùng nhìn họ rồi nói: “Đánh cho mấy trận rồi mà vẫn chưa phục à? Được, đánh tiếp mỗi người thêm một trăm gậy cho tôi”.
Ngô Bình nói: “Đại ca, họ là thuộc hạ của anh ạ?”
Chu Nguyên Thông: “Ừ, nhưng chúng nó cứ tưởng mình giỏi rồi nên không coi anh ra gì cả. Bọn nó dám đánh quan lớn, ức hiếp đồng đội nên anh không thể tha cho được”.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Bọn này có tài năng gì ạ?”
Nghe thấy thế, năm người kia bắt đầu tỏ vẻ bực mình, một người trong số đó đẩy ngã người đang áp tải mình rồi lạnh giọng nói với Ngô Bình: “Anh ăn nói cho cận thận, anh gọi ai là bọn hả?”
Ngô Bình: “Không được gọi vậy à?”
Người kia: “Không được”.