Sau đó, cậu ta nói tiếp: “À chủ nhân, người đã là nhân vật quan trọng của Lý Thị rồi nên chiều phải tham gia một buội gặp mặt đấy ạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, đến giờ thì gọi tôi”.
“Vâng”.
Lý Dư đi rồi, Ngô Bình tiếp tục luyện quyền rồi đi tham dự buổi gặp gỡ.
Địa điểm tổ chức buổi gặp nằm ở một khách sạn sang trọng bảy sao trên đảo, Ngô Bình dẫn long vệ đến cửa thì thấy người qua kẻ lại ở đây như mắc cửi, các nhân vật quan trọng của Lý Thị đều ăn mặc rất lịch lãm.
Có mấy người đàn ông mặc trang phục thời Đường đứng ở cửa, họ mỉm cười đón các nhân vật quan trọng đến, họ chính là người khởi xướng lên đại hội dòng tộc, hay chính là người tổ chức.
Mấy người đó nhìn thấy Ngô Bình thì đều khom người nói: “Chào cậu Huyền Bình”.
Ngô Bình đang nhận được số phiếu bầu cao nhất, hơn nữa còn khiến hai người đang được ủng hộ nhất là Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên phải nhượng bộ. Tuy họ đều là người có địa vị cao trong xã hội, nhưng vẫn biết mình còn thua xa tiềm lực của chàng trai này.
Ngô Bình cười đáp: “Chào các vị”.
Sau khi hàn huyên đôi điều, anh được mời vào trong. Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đều đã ở đây, thấy anh đến, cả hai bọn họ đều bước tới trò chuyện với anh.
Ba nhân vật trong giới tu chân tụ tập một chỗ, lập tức khiến các nhân vật quan trọng yên tâm hẳn. Ba người này vui vẻ với nhau như vậy thì quá tốt rồi, điều này có lợi rất lớn với Lý Thị.
Một ông lão tóc hoa râm xuất hiện rồi nói: “Cậu Huyền Bình”.
Ngô Bình nhìn ông lão này thì thấy rất quen, sau khi nghĩ kỹ lại thì mới nhớ ra đây là một trong các trụ cột của Thiên Kinh.
Ngô Bình vội nói: “Chào ông!”
Ông lão tên là Lý Kiến Thiết, tên bình thường nhưng con người không hề đơn giản chút nào.
Lý Kiến Thiết cười nói: “Huyền Bình, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện được không?”
Ngô Bình: “Được thôi”.
Bên cạnh có vài phòng nhỏ, Ngô Bình và Lý Kiến Thiết đi tới đó ngồi, Lý Thừa Trạch đang chờ sẵn ở đây.
Lý Kiến Thiết giới thiệu cho hai người làm quen, sau đó nói: “Thừa Trạch, Huyền Bình là niềm kiêu hãnh của Lý Thị chúng ta, sau này Lý Thị có thể phất lên được hay không là nhờ cả vào cậu ấy”.
Ngô Bình xua tay: “Ông quá khen, tôi nào được như vậy”.
Lý Thừa Trạch cười nói: “Huyền Bình, nghe nói sư tổ của cậu là Chân Tiên à?”
Ngô Bình đáp: “Đúng”.
Lý Thừa Trạch và Lý Kiến Thiết nghe xong thì vẫn chấn động, tuy họ đã biết Chân Tiên Lữ Thuần Dương là ai rồi.
Lý Thừa Trạch nói: “Tôi nghe Ngạo Tiên bảo cậu còn là đệ tử của tiên điện Thiên Võ”.
Ngô Bình: “Có thể coi là vậy”.
Lý Kiến Thiết: “Huyền Bình, thật ra kế hoạch của bọn tôi không có cậu. Cậu chen ngang vào thế này đã làm loạn hết kế hoạch của chúng tôi, nhưng như thế cũng hay, có một thiên kiêu như cậu trấn thủ thì Lý Thị mới có thể đứng vững trước sóng gió sắp tới được”.
Lý Thừa Trạch: “Chúng tôi và Thanh Đế, Ngạo Tiên đã nói chuyện với nhau rồi, ai cũng nghĩ nên chuyển Lý Thị sang thành một tông phái tu hành, tạm thời lấy tên là Lý Môn. Những ai có tư chất tốt đều sẽ được gia nhập môn phái”.
Ngô Bình: “Nhưng mọi người có nghĩ đến chuyện cần bao nhiêu tài nguyên để thành lập môn phái không?”
Lý Thừa Trạch: “Chúng tôi có nghĩ chứ, cho nên chúng tôi đã có một cơ hội chọn tài nguyên trong quốc khố”.
Ngô Bình: “Vậy là quốc gia cũng tham gia vào công cuộc thành lập môn phái của Lý Thị ư?”
Lý Thừa Trạch cười nói: “Hai chúng tôi ở đây không phải là minh chững rõ ràng nhất sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Lý Môn có được lợi ích như vậy thì chắc cũng phải có nhiệm vụ gì đó”.
Lý Kiến Thiết nói: “Đương nhiên, Lý Môn phải tuân thủ quy định của đất nước và bảo vệ quyền lợi quốc gia. Nếu đất nước gặp chuyện thì chúng ta phải hỗ trợ”.