Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc, đeo mặt nạ Hắc Thiên vào rồi trao đổi với thần Hắc Thiên: “Thần Hắc Thiên, ngươi từng nghe nói về tà thần Ba Mắt chưa?”
Thần Hắc Thiên lộ ra thân mình cao to, cười khẩy: “Tà thần ba mắt? Chỉ là một tên thần vặt vãnh, ta chỉ cần một hơi cũng đủ giết chết thứ cỏn con ấy”.
Rồi hắn nói tiếp: “Có điều, Ba Mắt không phải kẻ mà ngươi có thể đối phó. Thực lực của kẻ đó ngang ngửa Bán Bộ Kim Tiên”.
Ngô Bình đáp: “Hiểu rồi”.
Cởi mặt nạ ra, anh nói với gã kia: “Liệt kê những vật liệu cần thiết để xây đàn tế, tôi sẽ thu thập giúp anh”.
Đối phương ngẩn ra: “Thu thập giúp chúng tôi?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, tôi sẽ giúp các anh”.
Tuy cảm thấy vô cùng khó hiểu, gã vẫn đưa một tờ danh sách cho anh. Ngô Bình nhìn qua rồi nói: “Các anh về trước đi. Đến khi thu thập đủ vật liệu, tôi sẽ sai người gửi cho các anh”.
Người của Tà Thần Tông rời đi trong vẻ khó hiểu. Ngô Bình trở lại đại điện, thấy mấy quan viên khuyên đầu hàng đang quỳ dưới đất, mặt mũi tái nhợt.
Vu Kiên lạnh lùng nói: “Người đâu, lôi ra chém!”
Không khẩn cầu cũng chẳng ai cầu xin thương tình, hiện giờ Vu Kiên đã có chỗ dựa Ngô Bình, năng lực rất mạnh, không một ai dám thách thức quyền uy của anh ấy nữa.
“Anh lợi hại quá”, Vu Kiên cười nói: “Trước mặt anh, Bán Bộ Thiên Tiên cũng chẳng khác gì giun dế”.
Ngô Bình bảo: “Lũ vô dụng, không đáng nhắc đến. À phải, anh sẽ giúp em diệt trừ Tà Thần Tông này”.
Vu Kiên sững người: “Diệt trừ ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh phải giết một vị thần. Thực lực của tà thần này không quá mạnh, nhưng có thể dùng đến”.
Vu Kiên không dám nói năng gì nữa, Ngô Bình muốn giết thần ư?
Ngô Bình cũng chẳng giải thích nhiều: “Hai thế lực còn lại của nước Kim Ưng có biết điều không?”
Vu Kiên đáp: “Hiện tại vẫn chưa có xung đột gì mấy. Nếu anh giúp em diệt trừ Tà Thần Tông, bọn chúng tất nhiên sẽ không dám chống đối em nữa”.
Nói đến đây, anh ấy mới bảo: “Anh này, phía Nam nước Kim Ưng là nước Xích Quỷ, phong thái dũng mãnh. Trước đó, giữa hai nước là khu rừng nguyên sinh bạt ngàn, không có quan hệ gì với nhau. Nhưng một tháng qua, binh lính của nước Xích Quỷ đã băng qua cánh rừng và quấy nhiễu biên giới Kim Ứng, cướp giật tài sản, cướp phụ nữ và trẻ em. Nước Xích Quỷ rất mạnh, nếu không cần thiết, nước Kim Ưng không hề muốn xung đột với họ”.
Ngô Bình hỏi: “Phía em không ngăn chặn ư?”
Vu Kiên đáp: “Trước đó em từng phái người ngăn chặn, nhưng trong nhóm người kia có vài cao thủ rất mạnh, người của bọn em không phải đối thủ. Sau khi thiệt hại một số nhân lực, em cũng đành từ bỏ”.
Ngô Bình gật đầu: “Bên cạnh em phải có cao thủ mới được”.
Vu Kiên cười khổ: “Đào tạo cao thủ quá khó. Với số tài nguyên ít ỏi ở Kim Ưng, dù có cao thủ cũng không nuôi nổi. Đây chính là nỗi đau của nước nhỏ”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi lấy một chiếc nhẫn ra. Đây là chiếc nhẫn được anh cắt từ hổ phách, bên trong chứa rất nhiều vật tư quân sự, đủ để trang bị cho ba vạn tinh binh.