Lý Hoạ gãi đầu: “Cậu thích tranh của tôi thế à?”
Ngô Bình: “Tôi thấy tranh của ông rất đặc biệt”.
Lý Hoạ cười nói: “Cậu là người có tiền nên tôi sẽ không từ chối, sau này tôi sẽ bán hết tranh của mình cho cậu”.
Ngô Bình: “Mỗi tuần tôi sẽ cho người đến lấy tranh một lần”.
Trò chuyện thêm một lát thì Ngô Bình đứng dậy ra về.
Anh quay lại buổi tiệc, một lúc lâu thì gọi nhóm Ngô Mi về khách sạn.
Chờ Ngô Mi và Mỹ Ngọc ngủ rồi, Ngô Bình tiếp tục chỉ dẫn Chu Thanh Nghiên tu luyện. Bây giờ, cô ấy đã ở cảnh giới Tiên Thiên, Ngô Bình bắt đầu truyền thụ cho cô ấy phương pháp hít thở cao cấp hơn cùng các võ kỹ mạnh hơn.
Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau ăn sáng, cc về tỉnh, Ngô Mi, Ngô Bình và Mỹ Ngọc thì về huyện Minh Dương.
Quả nhiên bà nội của hai anh em đang ở đây, bà còn nói vài hôm nữa ông cũng tới. Ngô Bình rất vui, sau đó bảo Lý Dư ra biển bắt một con cá ngừ và ba ba về để Lina trổ tài nấu nướng.
Buổi chiều, anh treo hết các bức tranh lên tường để nghiên cứu, nhưng mãi sau vẫn không phát hiện ra gì. Anh không vội mà quan sát thêm một lúc rồi tu luyện, cảm nhận sức mạnh của Pháp Bàn.
Đến tối, anh đi tới hoang địa chưa khai phá, xung quanh rất tĩnh lặng.
Ngô Bình lấy lò luỵen Minh Thần và đồ phong ma ra, tiếp đến một con rối gỗ phong ấn một tà ma. Thứ này anh tìm được lúc ở Thanh Long Quân, có rất nhiều nên chỉ tiện tay cũng nhặn được cả trăm cái.
Ngô Bình bóp nát con rối rồi bỏ vào lò luyện Minh Thần. Anh muốn xem lò luyện này có thể chuyển hoá linh hồn thành sức mạnh được không.
Tà ma bị bỏ vào trong lò luyện một cái là la hét ầm ĩ, sau đó thì im bặt, ngay sau đó có một viên đan dược bay lên.
Ngô Bình chộp lấy thì thấy là một viên đan dược màu trắng, bên trong có lực sinh mệnh thuần tuý.
“Quá tốt rồi!”, Ngô Bình sáng mắt lên, lò luyện Minh Thần có thể luyện hoá thứ này thành đan dược, vượt ngoài dự liệu của anh.
Anh uống đan dược vào thì thấy lực sinh mệnh dồi dào thấm vào từng tế bào của mình.
“Sau này mà bắt được tà ma thì cứ cho vào để luyện đan dược”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Ngô Bình cất lò luyện đi rồi gọi Viêm Dương ra luyện quyền với mình. Đến nửa đêm, anh mới về nhà, sau đó ngồi thiền để tu luyện pháp thuật.
Anh đã ngưng luyện được Pháp Bàn thượng thừa, mà nó cũng có pháp thuật. Đương nhiên là pháp thuật gì thì anh phải tự mày mò.
Muốn luyện pháp thuật thì phải bắt đầu từ thứ mà mình quen thuộc nhất, vì thế Ngô Bình chọn Như Lai Thần Công.
Anh đã luyện đến tầng thứ năm rồi, bây giờ sẽ bắt đầu luyện tập chiêu thứ ba của Trấn Yêu Tam Thức là Vạn Thần Trấn Yêu Thức.
Có Pháp Bàn rồi, Ngô Bình luyện dễ dàng hơn hẳn. Khi thi triển công pháp, anh kết nối sức mạnh của chư thiên, tạo ra sức mạnh ghê người, mạnh hơn Thiên Phật Trấn Yêu Thức không biết bao nhiêu lần.
Sau đó Ngô Bình tu luyện tiếp đến Đồ Long Thuật.
Thật ra đây là một chiêu thức sát sinh rất khó thi triển, mỗi thức đều có uy lực rất lớn.
Chiêu thức thứ nhất của thuật Đồ Long tên là Điểm Tinh Chỉ, ý chỉ dùng pháp chỉ đả thương mắt rồng. Đương nhiên, “rồng” ở đây chính là chỉ kẻ địch mạnh chứ không phải chỉ một con rồng thật.