Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình bật cười: “Có phải đạt đến trên hạng một thì sẽ được thưởng nhiều hơn?”

Đế Sư: “Chưa từng có ai đạt được cấp bậc trên hạng một này, nếu cậu có thể làm được thì sẽ nhận được giải thưởng cao nhất, đó là được vận khí của Đại Thương hỗ trợ”.

Ngô Bình trợn mắt: “Đại Thương đã không còn nữa thì còn vận khí gì chứ?”

Đế sư: “Không đâu, mặc dù Đại Thương không còn nữa nhưng vận khí lúc lập nước cực kỳ mạnh. Vận khí đó thừa hưởng vận khí của Tiên Quốc, không thể xem thường đâu, nhưng tiếc là vận khí đó quá mạnh, người đời sau sẽ không thể tiếp nhận được.”

Ngô Bình: “Nói thế nghĩa là tiếp nhận vận khí còn có yêu cầu gì nữa sao?”

Đế Sư: “Đương nhiên, vận khí lớn này chỉ có anh hùng tuyệt thế mới có thể tiếp nhận, nếu không không thể chịu được, ngược lại sẽ bị vận khí phản phệ”.

Ngô Bình híp mắt: “Vận khí có thể phản phệ lại con người?”

Đế Sư: “Thật ra vận khí này không bao giờ biến mất, nó được lưu truyền có trật tự trong tộc người. Nói sâu xa hơn thì nó là vận khí của con người, nhưng ở những thời kỳ khác nhau, còn phụ thuộc vào cơ thể của cường giả loài người khác nhau”.

Ngô Bình: “Nói thế thì ban đầu Thiên Ất Đại Đế đã có được nó?”

Đế Sư: “Đúng thế, nhưng sau khi Thiên Ất chết, nó không thể được những người Đại Thương khác hấp thụ, thế là bị phong ấn”.

“Vận khí thế gian chỉ có một thế này thôi?”

Đế Sư: “Khí vận tương tự như thế có tất cả chín cái, nó chỉ là một trong số đó”.

Ngô Bình đã không đợi được nữa: “Còn chờ gì nữa, bắt đầu đi”.

Anh đứng trên cột hình trọn, đại trận sáng lên, rất nhiều nguồn sức mạnh đi vào cơ thể anh, tiến hành đánh giá toàn diện.

Khoảng một tiếng trôi qua, đại trận ngừng vận chuyển, một hình vẽ màu xanh xuất hiện trên trụ hình tròn.

Nhìn thấy hình vẽ này, Đế Sư nói: “Trên bậc một! Quả nhiên cậu không làm tôi thất vọng”.

Đế Sư cười nói, đây là lần đầu tiên ông ta thể hiện cảm xúc của con người, bật cười thành tiếng.

Ngô Bình: “Nói thế, vận khí thuộc về tôi?”

Vừa dứt lời, một tia sáng màu tím từ trên trời giáng xuống, đập vào đỉnh đầu anh, cả người anh run lên, loáng thoáng cảm thấy mình không giống trước đó, nhưng cảm nhận kỹ càng lại thì nhận thấy chẳng có gì thay đổi cả.

Anh ngơ ngác: “Đây là vận khí?”

Đế Sư: “Đúng thế, vận khí là một thứ huyền diệu khó giải thích”.

Ngô Bình: “Hình như cũng chẳng có gì”.

Đế Sư: “Cậu có thể ra ngoài rồi”.

Ngô Bình: “Đế Sư, nếu ông đã hợp thành một thể với thành Thương Đế, vậy thì dù tôi ở bên ngoài cũng có thể nói chuyện với ông chứ?”

Đế Sư: “Tôi đã để lại ấn ký vào trong thức hải của cậu, cậu có thể gọi tôi bất cứ lúc nào”, nói rồi một huy hiện xuất hiện, huy hiệu màu ngọc bích, bên trên có chín ngôi sao vàng, đại diện cho bậc một, ngôi sao màu vàng đại diện cho cấp bậc hơn hẳn.

Ngô Bình: “Ừ”.

Bước ra khỏi Hoàng Uyển, khi nhìn thấy huy hiệu đó, mọi người ai cũng ngạc nhiên không thôi: “Gì cơ! Trên cả bậc một!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK