Ngô Bình nhìn rồi nói: “Đừng sợ, nó đóng băng rồi”.
Minh Diệm thở phào một hơi rồi nhấc chân lên.
Ngô Bình đứng lại quan sát con rắn thì thấy nó rất to, dài khoảng 50 mét, đầu to như cái hang, khí tức rất mạnh, nhiệt độ thấp thế này cũng không thể khiến nó chết vì lạnh.
Ngô Bình vung tay, tuyết đọng bên dưới tan ra, con rắn đã hiện rõ trước mặt mọi người. Nó cuộn tròn người lại như một ngọn núi nhỏ.
An Tự Tại nói: “Anh Ngô, anh định cứu nó à?”
Ngô Bình: “Có cứu hay không thì còn phải xem số mệnh của nó ra sao”.
Anh dán một lá bùa giữ ấm lên đầu con đại xà, cơ thể nó lập tức ấm lên, phần thân bị đông cứng cũng thoải mái hơn.
Một lát sau, nó bắt đầu cử động, sau đó ngẩng đầu lên, mở mắt rồi nhìn Ngô Bình.
Ngay sau đó, đầu nó gục xuống đất, sau đó chầm chậm tiến lại gần Ngô Bình, với loài rắn mà nói thì hành động đó là biểu thị sự hàng phục.
Xem ra, con rắn này rất thông minh, nó biết Ngô Bình đã cứu mình nên cảm ơn.
Ngô Bình nói: “Mày hãy làm vật cưỡi cho bọn tao”.
Nói rồi, nhảy lên đầu nó, sau đó Minh Diệm và An Tự Tại cũng nhảy lên theo.
Ngô Bình chỉ lên phía trước rồi nói: “Đi!”
Con bạch xà trườn trên nên tuyết với tốc độ rất nhanh. Nhờ có bùa giữ ấm của Ngô Bình mà nó không sợ lạnh nữa, càng trườn người càng ấm lên.
Con rắn này có lực uy hiếp rất lớn, cả đoạn đường họ gặp cả bầy sói và báo, nhưng không con nào dám lại gần.
Bỗng có một ngọn núi tuyết xuất hiện trước mặt, Ngô Bình nhìn đường đi trên tấm da thú thì xác định ngay đây là ngọn núi mình cần tìm.
Ngô Bình vỗ vào con cự xà ra hiệu cho nó dừng lại, sau đó ba người nhảy xuống đất rồi leo lên núi. Con cự xà canh ở bên dưới, chứ không rời đi.
Đến giữa núi, Ngô Bình liếc nhìn rồi giậm chân thật mạnh, thân núi vang lên tiếng động lớn rồi nứt ra, để lộ một lối vào rộng mười mét, cao bảy mét.
Nhìn thấy hang động rộng lớn này, An Tự Tại ngẩn ra hỏi: “Anh Ngô, đây là lối vào tiên điện à?”
Lúc này, đến Ngô Bình cũng không thể bình tĩnh nối: “Theo ghi chép trên miếng da thú thì chắc là động Truyền Võ”.
“Cái gì? Động Truyền Võ ư?”, An Tự Tại kích động tới mức run lên, còn đôi mắt thì phát sáng.
Ngô Bình nói: “Anh biết động Truyền Võ à?”
Minh Diệm cũng ngạc nhiên nói: “Anh Ngô, động Truyền Võ là con đường duy nhất để mở tiên điện Thiên Võ. Nghe nói chỉ khi lấy được thân phận người truyền thừa ở đây thì mới có thể vào tiên điện”.
Ngô Bình: “Chẳng phải tiên điện Thiên Võ đã bị phá huỷ, giờ chỉ còn là đống hoang tàn thôi ư?”
An Tự Tại: “Anh Ngô, tuy chỉ là đống hoang tàn, nhưng cấm chế của tiên điện vẫn còn, muốn vào thì buộc phải trở thành người truyền thừa. Bây giờ, chúng ta đều có cơ hội trở thành người truyền thừa”.