Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe cách họ khoảng hơn 900 mét, Ngô Bình cảm thấy có người cầm súng nên hô lớn: “Đường Kiến, súng!”

Đường Kiến lập tức cướp lấy cây súng của cậu hướng dẫn viên rồi ném cho Ngô Bình. Anh nhận lấy rồi ngoảnh lại, chĩa súng về phía đối diện.

Một người ngồi trên xe việt dã đang ngắm bắn vào con sư tử, dù thấy Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên nhưng vẫn không thay đổi ý định săn bắn của mình.

Nhưng khi Ngô Bình cũng chĩa súng về phía người đó, hắn bỗng nổi điên rồi chuyển họng súng đi, nói: “Một khẩu M21 có tác dụng ngắm bắn trong phạm vi 800 mét, còn khẩu Barrett của mình bắn được gần 2000 mét. Hai bên cách nhau ít nhất 900 mét, mà nó vẫn dám ngắn bắn mình, đúng là thằng ngu!”

Hai người Đông Doanh khác ngồi trên xe lập tức cổ vũ: “Cậu chủ, cho nó biết sức mạnh của mình đi”.

Người đàn ông cười lạnh rồi bắn pằng một tiếng, mục tiêu của hắn là chú sư tử con cạnh Ngô Bình.

Viên đạn chỉ mất một giây để đến đúng mục tiêu cách 900 mét, Ngô Bình phán đoán được đường đi của viên đạn nên giơ tay kéo chú sư tử con lại, viên đạn bắn xuống bùn, làm bùn đất văng lên tung toé.

Chu Thanh Nghiên hoảng sợ nói: “Họ nổ súng rồi”.

Ngô Bình bình tĩnh rồi cũng bắn một viên đạn đi.

Pằng!

Pằng!

Viên đạn xuyên qua kính xe rồi bắn vào mắt trái của người Đông Doanh kia, máu tươi cháy ra, hắn gào thét thảm thiết rồi ngã xuống xe.

Pằng pằng!

Ngô Bình nổ súng tiếp, bánh của mấy chiếc xe đều nổ hết, người trên xe sợ hãi giơ tay lên ôm đầu rồi nhảy khỏi xe, trốn ra phía sau.

Ngô Bình vứt súng đi rồi chạy thật nhanh tới đó. Tốc độ của anh nhanh hơn tên bắn, loáng cái đã đến nơi.

Khi người ở phía này định cầm súng phản công thì anh đã vòng ra sau rồi đạp vỡ súng của một tên đi săn.

Những người này không có tu vi nên nhanh chóng bị Ngô Bình hạ gục, không què tay thì gãy chân, nói chung là rất thảm.

“Khốn kiếp! Mày có biết bọn tao là ai không?”, một người Đông Doanh gào lên bằng tiếng Anh, gã bị gãy tay, nhưng mặt vẫn câng câng.

Ngô Bình hỏi: “Các người là ai?”

“Người bị mày bắn vào mắt là con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Chiếu! Mày chết chắc rồi, không ai cứu nổi mày đâu”.

Rắc!

Ngô Bình nhấc chân đạp gãy chân của người đó, gã la hét thảm thiết rồi ngất xỉu.

Người bị anh bắn trúng mắt khoảng 25, 26 tuổi, hắn che bên mắt đang chảy máy rồi hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Tha cho tôi, tôi sẽ cho cậu tiền”.

Ngô Bình cười hỏi: “Anh tên là gì?”

Người đó: “Tôi là Sakaki”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thiên Chiếu là tập đoàn tài chính số một của Đông Doanh, sao lại sinh ra cái loại ngu dốt như anh nhỉ?”

Sakaki nhăn mặt, nhưng không dám phản bác.

Ngô Bình lấy điện thoại vệ tinh ra rồi gọi cho Lạc Trường Sinh, nói: “Ông Lạc, có một người tên Sakaki, ông có biết không? Anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn Thiên Chiếu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK