Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết Nhạn mừng rỡ: “Thế thì tốt quá rồi, cảm ơn ngũ gia”.

Tuyết Hồng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, cô ấy rất cảm kích nói: “Cảm ơn ngũ gia”.

Ngô Bình xua tay: “Hai chị em về đi”.

Tuyệt Nhạn dẫn Tuyết Hồng ra ngoài, Hoa Nguyên Cát cười nói: “Sư đệ có kiến thức thật sâu rộng, còn biết cả thứ quái quỷ này nữa”.

Ngô Bình: “Có gì đâu ạ”.

Tả Kỳ Phong: “Sư đệ, hay cậu đi kiểm tra Chân Nhân luôn đi?”

Kiểm tra Chân Nhân trước đó của Ngô Bình là cấp nhất phẩm, nếu anh muốn kiểm tra cấp cao hơn thì phải vào cục kiểm tra cấp cao.

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Kỳ Phong, ý cậu là Tiểu Bình có thể là Chân Nhân thượng cổ ư?”

Trên Chân Nhân nhất phẩm còn có Chân Nhân thượng cổ, một cấp bậc vô cùng mạnh mẽ.

Ngô Bình vừa đến thành Huyền Hoàng nên không muốn khoe mẽ, anh cười nói: “Sao em là Chân Nhân thượng cổ được, đến nhất phẩm là quá siêu rồi”.

Tả Kỳ Phong: “Sư huynh, sư đệ nói đúng, đi kiểm tra cũng chẳng để làm gì. Thôi chúng ta đến hội quán luyện đan đi, xem sư đệ là thầy luyện đan cấp nào”.

Ngô Bình không phản đối chuyện này, anh quyết định sẽ chọn thân phân thầy luyện đan một sao, ít ra như vậy cũng nâng cao địa vị của mình trong môn phái hơn.

Vì thế, cả ba trò chuyện thêm một lát thì chuẩn bị đến hội quán luyện đan.

Họ vừa ra ngoài thì có một bày tay lớn ập xuống, sau đó gạt về phía nhóm Ngô Bình.

Hoa Nguyên Cát: “Huyền Hoàng Môn, to gan!”

Hoa Nguyên Cát rút kiếm ra rồi tấn công bàn tay ấy.

Hai bên va chạm, kiếm của Hoa Nguyên Cát vỡ nát, còn bàn tay vẫn sấn tới, cùng với đó là một giọng nói ngông nghênh: “Thiên Địa Kiếm Tông các người toàn một lũ vô dụng, không giao Băng Nghiên và Tuyết Nhạn ra đây thì tôi sẽ đánh chết các người”.

Ngô Bình giơ tay lên, một đạo kiếm quang bay ra. Đạo kiếm quang này vô cùng chói loá. Không đợi đối phương kịp phản ứng thì bàn tay lớn kia đã bị chém làm đôi.

Hoa Nguyên Cát vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Sư đệ, kiếm quang của cậu mạnh quá, mạnh hơn của anh nhiều!”

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, kẻ vừa ra tay là ai vậy?”

Hoa Nguyên Cát: “Là đệ tử của Huyền Hoàng Môn, tên là Trương Huyền Thanh”.

Tả Kì Phong giải thích thêm: “Sư đệ, hắn ta là đệ tử kiệt xuất của Huyền Hoàng Môn, bọn chúng thường xuyên xích mích với Thiên Địa kiếm tông chúng ta. Hắn ta cực kỳ ngông nghênh, nhưng quả thực hắn rất mạnh nên hai bọn ta đều không phải đối thủ của hắn”.

Họ đang nói chuyện thì có một thanh niên đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trên không trung. Hắn nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: “Cậu đánh lại được cả Huyền Hoàng Thủ của tôi. Ranh con, cậu đúng là không tầm thường”.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cút khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ chặt lấy một cánh tay của anh”.

Gã thanh niên lập tức bay đi, như thể rất kiêng kỵ Ngô Bình. Trước khi đi, hắn hỏi: “Tôi là Trương Huyền Thanh, đệ tử Huyền Môn. Cậu tên là gì, dám nói cho tôi biết không?”

Ngô Bình: "Chẳng có gì mà tôi không dám nói cả, tôi tên Trương Tiểu Bình, là đệ tử tinh anh của Thiên Địa kiếm tông".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK