Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh xuất hiện ngay mấy vị tu sĩ, bao vây lấy Ngô Bình, định ra tay với anh.

“Có chuyện gì vậy?”. Một tu sĩ trẻ tuổi xuất hiện, áo vàng đai ngọc, dung mạo anh tuấn.

Mấy người này vội vàng hành lễ với anh ta: “Lôi sư huynh!”

Thanh niên khẽ gật đầu, hỏi Ngô Bình: “Ngươi là ai? Tại sao lại xông vào vườn đan Thanh Minh?”

Giọng điệu cao ngạo của người này khiến người khác khó chịu, Ngô Bình lạnh lùng nói: “Liên quan tới ngươi sao?”

Thanh niên cười khẩy: “Ta là đệ tử tinh anh của Thiên Đạo Môn, Lạc tiên tử là trưởng lão của Thiên Đạo Môn bọn ta, ta có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy!”

Ngô Bình mang theo vẻ mặt khinh thường: “Chị Lạc cần ngươi bảo vệ? Ngươi nuôi chó cho chị ấy cũng không xứng, cút xa ra chút đi!”

Thanh niên là đệ tử tinh anh, tuy rằng gia nhập vào đây cũng chưa lâu, nhưng bối cảnh gia tộc vững chắc, phía dưới có người nào là không nịnh bợ hắn, đây là người đầu tiên như Ngô Bình nói thẳng rằng hắn không xứng nuôi chó.

“Ngươi muốn chết hả!”. Thanh niên nổi giận phừng phừng, tay phải nhấn bên hông một cái, trong quả hồ lô vỏ xanh bay ra một đường kiếm quang, trực tiếp lấy đầu Ngô Bình.

Thấy hắn ta ra tay muốn giết người, Ngô Bình cười khẩy, đợi kiếm quang gần đến chỗ mình, anh há miệng hút vào một cái, hút luôn kiếm quang vào trong bụng, sau đó miệng anh cử động rồi nhổ ra một viên trân châu màu vàng.

Kiếm khí đó được ngưng kết từ kim khí tiên thiên, sau khi bị anh nén lại thì biến thành trân châu kim khí.

Thanh niên ngơ cả người, kiếm khí mà hắn tạo ra không thể coi thường, có thể chém chết Chân Tiên, cho dù là Đạo Quân gặp phải cũng không dám đón đỡ, sao anh thoáng cái đã nuốt luôn được rồi?

“Ngươi đã dùng yêu pháp gì?” Hắn lớn tiếng chất vấn.

Ngô Bình cười khẩy: “Yêu pháp có lợi hại như thủ thuật của ta không?”

Thanh niên lấy làm lạ, quả thực cho dù là yêu pháp cũng không thể nuốt kiếm quang của hắn được!

“Sư đệ, có chuyện gì vậy?”. Lúc này, lại có một tu sĩ nam đi tới, xem ra hai người này đều tới vườn đan Thanh Minh.

Thanh niên được gọi là Nghiêm sư đệ vội vàng khom người nói: “Lư sư huynh, người này định xông vào vườn hoa Thanh Minh, tôi ngăn cản hắn, hắn lại nói năng lỗ mãng với tôi”.

Ngô Bình nói: “Người nói năng lỗ mãng là ngươi chứ?”

Thanh niên mới tới dáng người to lớn, hắn ta hỏi: “Anh bạn tới vườn hoa Thanh Minh có chuyện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK