Ngô Bình kinh ngạc, vội hỏi: “Cô đang ở đâu?”
Diệp Ngưng Băng cười khổ: “Kẻ thù kiếp trước tìm đến, tôi trốn ở một nơi bí mật, có lẽ bọn họ không tìm được”.
Ngô Bình nhíu mày: “Nói cho tôi địa điểm, tôi qua ngay!”
Diệp Ngưng Băng đang định từ chối, nhưng ngẫm nghĩ một lúc rồi cắn răng nói: “Tôi ở hồ Thất Tử. Ngô Bình, kẻ thù của tôi rất mạnh, không cần phải vì tôi mà gây chuyện với họ”.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Dạo này tôi cũng rảnh rỗi, tìm người đánh nhau cũng không tệ”.
Sau đó, cậu cũng cúp điện thoại, lập tức đi đến hồ Thất Tử.
Hồ Thất Tử cách đại học Thần Kinh không xa, bên cạnh chính là khu ký túc xá. Lúc này, trong một buồng điện thoại bên cạnh hồ Thất Tử, Diệp Ngưng Băng đang co ro ngồi bên trong, sắc mặt tái nhợt, trước ngực đều là máu.
Ngô Bình dùng thần niệm quét xung quanh nhưng không phát hiện cô ấy, biết cô ấy dùng thủ đoạn ẩn nấp, vì vậy đã hỏi vị trí cụ thể. Chẳng mấy chốc, cậu đã đến được buồng điện thoại, nhìn thấy Diệp Ngưng Băng thương thế nặng nề.
Ngay khi nhìn thấy Ngô Bình, tâm trạng Diệp Ngưng Băng mới thả lỏng, tinh thần khí cũng được giải phóng, cả người lập tức ngất đi.
Ngô Bình ôm lấy cô ấy, lập tức biến mất.
Sau khi cậu đi được mấy phút thì hai người trung niên, một nam một nữ đã xuất hiện gần đó, bọn họ kiểm tra xung quanh, nhưng không tìm được người.
“Kỳ lạ, rõ ràng hơi thở thì ở gần đây, tại sao tìm không thấy?”. Người đàn ông vóc dáng cao to, giữa trán có một vệt máu đỏ, ánh mắt phát ra thần quang.
Cô gái vóc dáng không cao, cô ta cười lạnh: “Trên người tiện tì này có Thiên Hương Thảo của tôi, cô ta trốn không thoát đâu!”
Ngô Bình đưa Diệp Ngưng Băng đã hôn mê đến một ngọn núi nho, xung quanh đều là nham thạch phong hóa. Cậu đặt Diệp Ngưng Băng xuống, khẽ điểm nhẹ trên người cô ấy, Diệp Ngưng Băng bỗng tỉnh dậy.
Ngô Bình cho cô nuốt một viên đan dược, Diệp Ngưng Băng dần dần tỉnh táo, cô ấy nhìn Ngô Bình, khẽ thở dài: “Vốn không muốn liên lụy đến anh, không ngờ vẫn khiến anh gặp rắc rối”.
Ngô Bình hỏi: “Hôm qua cô nói cần tôi giúp, chính là chuyện này sao?”
Diệp Ngưng Băng khẽ gật đầu: “Nhưng lúc sau tôi nghĩ lại, nếu anh giúp tôi thì chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy, nên cuối cùng cũng không nói đến”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Cô nghĩ đó là rắc rối, nhưng trong mắt tôi có lẽ cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô không cần phải cảm thấy có gánh nặng”.
Cậu ngừng lại một chút rồi hỏi thẳng: “Kẻ thù của cô là ai, tại sao sau khi chuyển thế rồi bọn họ vẫn còn đến tìm?”
Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng u ám, nói: “Anh còn nhớ nhóm nhỏ Túc Huệ Giả của chúng tôi không?”
Ngô Bình gật đầu: “Nhớ, cô từng nhắc đến”.
Diệp Ngưng Băng nói: “Không sai, giữa những nhóm nhỏ tụi tôi cũng xem như thân thuộc. Lúc trước, vì sơ suất nói ra một chuyện, kết quả có người tính toán ra được thân phận kiếp trước. Người kia tâm tư ác độc, vậy mà lại đi báo thông tin của tôi cho kẻ thù kiếp trước của tôi”.
Ngô Bình: “Người kia là ai?”
Diệp Ngưng Băng: “Không quan trọng nữa. Mãi đến khi tôi phát hiện dấu vết hoạt động gần đây của kẻ thù thì mới biết đã bị lộ thân phận. Mấy hôm nay bọn họ vẫn luôn âm thầm quan sát, phòng ngừa đây là cái bẫy”.
Ngô Bình: “Vậy sao, bọn họ lo lắng là cô cố ý tung thông tin, dẫn họ đến đây rồi báo thù sao?”
Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Bọn họ rất cẩn thận, nhưng có lẽ bọn họ đã thăm dò được tin tức của tôi, nên hôm nay bỗng nhiên ra tay đánh úp. Nếu không phải trong tay có Thiên Tự Độn Phù, chỉ sợ rằng đã bị bọn họ bắt được, sống không bằng chết”.
“Cô với bọn họ có thù gì mà phải truy đuổi hai kiếp như vậy?”, Ngô Bình cảm thấy chuyện này có phần kỳ lạ.
Diệp Ngưng Băng thở dài, kể lại ân oán từ kiếp trước.
Vốn dĩ, kiếp trước cô ấy xuất thân là tu hành thế gia, thế lực gia tộc không hẳn là lớn, nhưng cũng không yếu. Hơn nữa, tư chất tu hành của cô cũng không tệ, cũng bái sư gia nhập vào một tông môn nhất phẩm tu hành.
Bởi vì cô sinh ra đã có vẻ ngoài xinh đẹp, nên được hai đệ tử tinh anh trong tông môn để mắt đến, hai bên vì vậy xảy ra xung đột, cuối cùng hai đệ tử tinh anh trong lúc quyết chiến thì một chết một bị thương.
Đệ tử tinh anh đã chết kia xuất thân từ gia tộc lớn, mẫu thân biết được chuyện này thì giận cá chém thớt với Diệp Ngưng Băng vô tội, cử người truy sát.
Diệp Ngưng Băng được báo tin trước, nên rời khỏi tông môn. Nhưng thủ đoạn đối phương ác độc, lại giết chết cha mẹ người nhà cô ấy, Diệp Ngưng Băng không có hy vọng báo thù, chỉ đành rời xa quê hương.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc cô ấy đã bị kẻ thù tìm thấy, bị thương nặng trốn thoát. Lần đó căn cơ cô ấy đã bị hủy, tự biết mình không thể tu hành được nữa, vì thế dùng bí pháp gia truyền chuyển thế trùng sinh.
Ngô Bình nghe xong thì nhíu mày: “Gia đình này quá ác độc. Hại chết cả nhà cô, ân oán đã dứt, mà lại còn truy sát đến cả cô!”
Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng tuyệt vọng, nói: “Vốn dĩ tôi muốn từ từ trưởng thành, đến lúc đó sẽ báo thù cho cha mẹ. Không ngờ lại bị bại lộ trước”.
Ngô Bình lại cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, bèn hỏi: “Mấy người kia đến từ đâu?”
Diệp Ngưng Băng nói: “Huyền U Tiên Giới, nhà họ Hà! Nhà họ Hà là thế gia hoàng kim nhất đẳng, thực lực rất mạnh”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Cô yên tâm. Chuyện này nếu tôi đã biết thì sẽ không làm ngơ”.
“Anh thì làm được gì sao?”
Cậu vừa nói xong, thì nghe thấy âm thanh gần đó vang lên, lạnh lùng gai óc.
Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !