Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Như Thanh: “Đưa thần hồn của bản thân nhập

vào trong pháp bảo Kỷ Nguyên, như thế có thể tồn tại được. Thế nhưng, di chứng

lại vô cùng rõ ràng”.

Ngô Bình: “Thế cái Kỷ Nguyên pháp bảo kia còn ở

gia tộc các người không?”

Chu Như Thanh gật đầu: “Ân”.

Ngô Bình cười khổ: “Gia tộc có được pháp bảo Kỷ

Nguyên, Chu gia các người nhất định vô cùng hùng mạnh”.

Chu Như Thanh: “Đúng thật là lúc trước rất mạnh,

nhưng thế lực hùng mạnh thế nào đi nữa đều có một ngày sẽ xuống dốc. Bây giờ,

Chu gia của em tuy rằng vẫn là thế lực đứng đầu, nhưng đã kém đi rất nhiều so

với năm đó”.

Nói đến đây, cô nói: “Lý đại ca, những lời mà em

nói, đều là cơ mật của gia tộc, mong anh có thể bảo mật”.

Ngô Bình nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho

người thứ hai. Đúng rồi, khuyết điểm của gia tộc các người là gì, nói ra biết

đâu tôi có thể giúp được”.

Chu Như Thanh nói: “Thiếu thần hồn, nên khi tu

hành đến Đạo Anh cảnh thì rất dễ dàng băng giải. Cho nên người mạnh nhất của

Chu gia bọn em cũng chỉ ở mức Đạo Anh cảnh. Vì thế, từ khi bắt đầu, tổ tiên của

Chu gia đã chọn một đám người ngoài, chọn ba người ưu tú nhất trong số họ làm

nghĩa tử. Ba chi này, sau này phát triển thành những gia tộc hàng đầu. Bây giờ,

ba nhà bọn họ đã không còn trung thành với Chu gia bọn em, nếu như không có

pháp bảo Kỷ Nguyên trấn áp, chỉ sợ bọn họ đã phản từ lâu. Cho nên chúng ta cũng

phải nhanh chóng đi tìm cách phá giải được khuyết điểm”.

Ngô Bình: “Trương gia sau lưng Trương Huyền

Thanh cũng giống như vậy?”

Chu Như Thanh: “Đúng vậy. Hơn nữa tình huống bên

Trương gia còn không ổn hơn, Trương lão tổ nhận hai tên nghĩa tử, bây giờ đều

tự lập môn hộ, gần như phân tán tài sản của Trương gia. Tình hình hiện tại của

Trương gia tràn ngập nguy cơ, cho nên Huyền Thanh mới sốt ruột đến như thế”.

Lúc nói chuyện, hai người đã nhìn đến một khoảng

núi non mây mù mờ ảo trên không trung, Chu Như Thanh nhìn về phía ngọn núi xa

xôi không chớp mắt: “Đạo quan ở chỗ đó”.

Ngô Bình gật đầu, đi đến phía trước đỉnh núi rồi

đáp xuống. Tuy nhiên, lúc anh tiến vào trong làn mây mù, lập tức cảm giác được

không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, cho dù anh có đi từ hướng nào thì đều sẽ

trở lại điểm ban đầu”.

Chu Như Thanh bất đắc dĩ mà nói: “Bên ngoài đạo

quan có pháp trận, người bình thường khó mà vào được”.

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, thúc giục sức mạnh

Cấm Kỵ, không gian xung quanh lập tức khôi phục trở lại trạng thái ban đầu, mây

mù cũng ngay lập tức tản ra, cả hai người đều thấy được đạo quan trên núi.

Đạo quan kia cũng không lớn, được xây ở trên

đỉnh núi, phía trước đạo quan có trồng một số loại hoa cỏ, vài cây cổ tùng.

Hai người đi vào trước đạo quan, Đạo Anh của Ngô

Bình đột nhiên trở nên chấn động, dường như bên trong đạo quan có thứ mà nó

thèm muốn!

Trong lòng Ngô Bình vừa động, hắn lập tức đi đến

trước cửa, giơ tay nhấn vào một cái.

Sức mạnh của Vô Thượng Đạo bên trong cơ thể hắn

từ làm nổ tung cánh cửa, trong nháy mắt cửa lớn mở ra. Ở phía sau cửa, là một

luồng ánh sáng màu tím dâng lên, khó mà nhìn được ở bên trong đó có cái gì.

Hai mắt Chu Như Thanh sáng lên, nói: “Lý đại ca,

sao anh mở ra được vậy?”

Ngô Bình không giải thích, nói: “Cô chờ bên

ngoài đi”. Sau đó mới bước vào trong.

Anh đi vào bên trong vùng ánh sáng tím, Đạo Anh

tự mình bay ra, điên cuồng hấp thụ ánh sáng tím. Trong nháy mắt, luồng ánh sáng


tím đó đã bị nó cắn nuốt không còn gì, Đạo Anh cũng thoải mái mà ợ một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK