Hai người cùng nhau đi xuống Thiên Khanh, trên đường đi Ngô Bình hỏi về em gái của Ninh Chức Tuyết. Hai chị em cách nhau một tuổi, cô ấy tên là Ninh Chức Tuyết, còn em gái tên là Ninh Như Băng, họ vào tông môn cùng một năm để tu luyện.
Sau khi đi được hơn một ngàn mét, Ngô Bình bắt đầu tìm kiếm xung quanh, không có ý định tránh né Ninh Chức Tuyết mà tiện tay mở Đại Thiên Dược Điển ra, sách thuốc vừa được mở ra, trên đó xuất hiện mười mấy đốm sáng. Hai mắt Ngô Bình sáng lên, cười nói: “Khá đấy, quanh đây có không ít linh dược cao cấp”.
Ninh Chức Tuyết vô cùng bất ngờ hỏi: “Công tử, đây là bảo bối gì thế, lại có thể tìm được linh dược”.
Ngô Bình: “Ừ, đây là một món bảo bối chứa dược liệu”.
Nói rồi hai người đi về hướng một điểm sáng gần nhất. Sách thuốc này trước giờ chỉ hiện lên dược liệu cao cấp, có thể được nó chút ý thì chắc chắn phẩm cấp của cây dược này không cấp.
Hai người lại đi xuống hơn một ngàn mét thì đến bên cạnh một tảng đá cực lớn. Tảng đá này hệt như bị rơi xuống từ trên trời, một phần ba cắm sâu vào trong lòng đất. Bên trên của tảng đá có một khe hở, bên trong mọc ra một cái cây nhỏ, cây nhỏ này cao không đến một mét, vừa thấp vừa thô, nó có năm nhánh, ba nhánh trong đó lần lượt nở ra hoa màu vàng, hoa màu tím và hoa màu trắng, hai nhánh còn lại rất sai quả, tất cả đều to bằng lòng đỏ trứng. Có hai loại quả, một loại quả đen, vẫn chưa chín, một loại quả khác màu vàng, hình như đã chín, còn tỏa hương thơm nồng nàn, phảng phất bay ra xa.
Ngô Bình đi về phía cái cây nhỏ, đi được chừng mười mét thì bị một lực cực mạnh đẩy ra xa. Anh sửng sốt rồi đưa tay ra đẩy, phát hiện phía trước có một bức tường vô hình ngăn cách anh ở bên ngoài.
Ninh Chức Tuyết ấn bên bức tường nói: “Đây là kết giới duy độ, không gian trong tảng đá có thêm một duy độ”.
Thế là Ngô Bình sử dụng nhìn thấu vạn vật để quan sát. Quan sát một hồi anh cũng sững sờ, hóa ra không gian xung quanh tảng đá thuộc về một thế giới khác, tảng đá và cây nhỏ mà họ nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ trong thế giới đó. Hơn nữa, thế giới này có rất nhiều duy độ, nhiều hơn Cửu Dương Cảnh ba duy độ.
Ninh Chức Tuyết: “Cây thuốc này nhìn thì gần ngay trước mắt nhưng thật ra lại xa tận chân trời”.
Ngô Bình “hừ” một tiếng: “Tôi có thể nhìn thấy nó thì có thể hái được nó”.
Anh nhìn lướt xung quanh, hai tay bỗng ấn vào trong không khí, sau đó hai tay xé tan cánh cửa, dùng sức tách ra hai bên.
“Xoẹt!”
Như thể có thứ gì đó bị rách nát, sau đó anh tạo ra một con đường, cúi người chui vào.
Ninh Chức Tuyết đứng bên ngoài trợn to mắt, há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên. Chỉ thấy sau khi Ngô Bình đi vào thì bổ nhào xuống đất như đang phải chịu bị áp lực cực lớn.
Thế nhưng hơn mười giây sau, anh đã đứng dậy, đi đến bên cạnh tảng đá lớn như không có việc gì rồi mở Đại Thiên Dược Điển ra, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, tảng đá lớn và cây thuốc đều biến mất, bị ném vào trong sách thuốc.
Tảng đá không còn nữa, kết giới xung quanh cũng biến mất. Ninh Chức Tuyệt vội chạy đến hỏi: “Công tử, anh không sao chứ?”
Ngô Bình lau mồ hôi nói: “Tôi không sao, chỉ tạm thời bước vào thế giới cao duy, tôi có thể chịu được. Đi thôi, các vị đi tìm vị thuốc thứ hai”.
Ninh Chức Tuyết cực kỳ bái phục: “Công tử, cây thuốc này ít nhất là linh dược cấp mười hai nhỉ?”
Ngô Bình: “Phẩm cấp của cây thuốc này chắc hơn hẳn linh dược, là chân dược”.
Anh đã học được rất nhiều kiến thức ở Ngạo Thế Đan Tông, mặc dù đan dược ở vũ trụ chính có rất nhiều cấp bậc nhưng trên nó còn có một loại dược quý giá hơn gọi là chân dược. Chân dược cấp thấp chưa chắc đã có giá trị hơn đan dược cao cấp, nhưng chân dược là chân dược, cũng giống như hổ, hổ mới sinh không thể đánh thắng được một con dê núi, nhưng dù dê núi có to đến mấy thì cũng chỉ là động vật ăn cỏ thôi. còn hổ có nhỏ đến đâu thì vẫn là loài ăn thịt.