Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Trương Kiếm Thu đang dốc hết sức dùng thần niệm tìm kiếm nhưng không có kết quả gì. Anh ta đang thắc mắc thì có một bàn tay ấn lên vai anh ta. Người Trương Kiếm Thu run lên, sau đó có một luồng sức mạnh kỳ lạ truyền vào trong cơ thể anh ta khiến anh ta mất ý thức. Kỳ lạ hơn nữa là anh ta nhận ra dường như những người xung quanh không hề biết có người đang khống chế anh ta.

Chuyện đáng sợ đã xảy ra, Trương Kiếm Thu cảm thấy cơ thể mình bị mất kiểm soát, anh ta quay người, tiến về phía một thành viên trong nhóm. Những người xung quanh đều không biết, lúc này, Ngô Bình ở trên cao, búng ngón tay, mười sợi tơ ngưng tụ từ mười luồng bí lực rơi xuống, điều khiển mọi hoạt động của Trương Kiếm Thu.

Người đó thấy Trương Kiếm Thu tiến đến thì hỏi: “Người biến mất rồi, làm sao đây…”

“Ọc!”

Trương Kiếm Thu đưa tay lên, đâm thanh kiếm ngắn trong tay vào ngực người đó. Người đó không kịp phản ứng, trợn tròn mắt, chỉ nói được một chữ “anh” rồi ngã xuống đất và chết.

Những người khác đều nhìn về phía Trương Kiếm Thu, Lâm Tử Đống lớn tiếng hỏi: “Trương Kiếm Thu, anh điên rồi sao?”

Trương Kiếm Thu mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt hoảng hốt, anh ta mở miệng định nói chuyện nhưng lại không nói được gì. Sau đó, anh ta đột nhiên nhảy lên, bay về phía Lâm Tử Đống.

Lâm Tử Đống giật mình, thụt lùi về sau. Nhưng tốc độ của Trương Kiếm Thu lại nhanh kinh người, dường như có một luồng sức mạnh đẩy anh ta về phía trước.

“Ọc”.

Kiếm quang lướt qua, Trương Kiếm Thu bị chém đứt một cánh tay, máu tươi phụt ra, anh ta đau đớn hét lên.

Trương Kiếm Thu tuyệt vọng, cơ thể mất kiểm soát, không ngừng đuổi giết, kiếm pháp được thi triển vi diệu hơn bản thân anh ta thực hiện gấp trăm lần.

Kiếm quang lướt qua, đầu Lâm Tử Đống rơi xuống đất, tu vi của anh ta không cao, sao có thể tránh được đòn chí mạng đó?

Tiếp đó, Trương Kiếm Thu như thần chết, bắt đầu cướp đi sinh mạng của tất cả mọi người. Chỉ sau một phút ngắn ngủi, ngoại trừ Trương Kiếm Thu ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều đã bị giết chết, không ai thoát được.

Trương Kiếm Thu muốn khóc nhưng không được, chỉ biết nhìn cảnh tượng trước mắt và ngây người ra,

Ngô Bình từ từ đáp xuống đất, đứng trước mặt anh ta, nói: “Chỉ với đám vô dụng các anh mà cũng dám có ý đồ với tôi, ai cho các anh lá gan đó?”

Trương Kiếm Thu khôi phục được khả năng nói chuyện, anh ta nghiến răng, hỏi: “Có phải Diệp Ngưng Băng đã nói hết tất cả cho cậu biết?”

Ngô Bình: “Cô ấy có nói hay không cũng không ảnh hưởng đến kết quả”.

Trương Kiếm Thu thở dài, nhắm mắt, nói: “Muốn giết thì giết đi”.

“Giết anh thì dễ cho anh quá”. Ngô Bình ấn tay lên trán anh ta khiến ý thức của Trương Kiếm Thu cũng mất kiểm soát.

“Mấy năm nay, các anh dùng cách này hại không ít người nhỉ? Hại chết bao nhiêu người rồi?”, cậu hỏi.

Trương Kiếm Thu không muốn trả lời, nhưng miệng thì lại thốt ra: “Hại chết bảy mươi lăm người”.

“Sau khi hại chết những người đó rồi chia tài sản của họ sao?”, Ngô Bình hỏi.

Trương Kiếm Thu: “Đúng vậy, cướp hết tài sản trên người họ rồi xóa đi ký ức của họ”.

Ngô Bình hỏi: “Những thứ các anh cướp được bấy lâu nay đều mang theo bên người sao?”

Trương Kiếm Thu nói: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ tin chính mình, không tin người khác, mọi thứ đều phải mang theo bên mình”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK