Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưởng lão Hoa nói: “Con cũng nghe thấy rồi đấy, sau này cậu ta sẽ vượt qua thần quân, thiên tài như vậy có ai có thể đè ép được cậu ta? Vũ Văn Thiên không được, Thanh Vân phong cũng không, thậm chí cả Địa Tiên Giới chỉ là cầu ván của cậu ta thôi. Con đó, tầm nhìn hạn hẹp, rõ ràng có cơ hội tốt như thế lại hai tay dâng lên cho người khác, con và cậu ta đều là đệ tử Thanh Vân đỉnh, vốn dĩ là sự kết hợp trời sinh”.

Chu Kinh Hồng càng nghe càng thấy phiền, bèn nói: “Đừng nói nữa! Tôi có con đường của riêng mình, tôi không hối hận! Thần quân thì sao chứ? Vũ Văn Thiên là tiên quân, anh ta mạnh hơn Ngô Bình nhiều”.

Trưởng lão Hoa lắc đầu nói: “Đi theo sư phụ, phong chủ bảo sư phụ sắp xếp cho con ở Vô Tương phong mấy ngày, không được tự ý rời khỏi đó”.

Ngay khi Ngô Bình dẫn Lâm Thanh Dao đi xem Thuồng luồng trắng, tất nhiên Thanh Vân phong cũng nhận được tin tức.

Điện Thanh Vân ở Thanh Vân phong.

Phong chủ của Thanh Vân phong tên là Bao Bất Chuyết, lúc này sắc mặt ông ta rất khó coi. Trước hôm nay ông ta vẫn luôn rất vui vẻ, vì Thanh Vân phong đã có một Vũ Văn Thiên Đô – cũng chính là Vũ Văn Thiên, sau đó họ còn không ngừng chiêu sinh các đệ tử thiên tài, sức mạnh dần tăng lên, áp đảo đỉnh Vô Tương từng là nơi mạnh nhất trong năm phong.

Nhưng ông ta vừa nhận được tin tức là đệ tử thiên tài của đỉnh Vô Tương đã thăng cấp lên thần quân. Ông ta biết quá rõ thần quân có nghĩa là gì, có thần quân ở đó, sau này đỉnh Vô Tương sẽ chèn ép Thanh Vân phong, khó mà trở mình.

Một người thanh niên đứng đối diện ông ta, sắc mặt người này lạnh như băng, đôi mắt toát ra tia lạnh lẽo, trông rất anh tuấn nhưng lại khiến người khác có cảm giác âm lãnh.

Người này chính là Vũ Văn Thiên Đô, hắn mặc bộ đồ ngắn màu bạc, đội ngọc quan trên đầu, một thanh kiếm treo bên thắt lưng.

“Sư phụ đừng lo nghĩ nhiều, con đã luyện thành kiếm hoàn, giết hắn là chuyện nhỏ”, hắn lạnh nhạt nói, không xem Ngô Bình là đối thủ.

Bao Bất Chuyết thở dài: “Không thể động vào cậu ta, chưa kể cậu ta là luyện đan sư của điện Trường Sinh, Thục Sơn xuất hiện một thiên tài như vậy, chưởng môn chắc chắn sẽ có cảm ứng, rất có khả năng sẽ xuống núi”.

Vũ Văn Thiên Đô cũng ngạc nhiên: “Chưởng môn sẽ xuất quan?”

Bao Bất Chuyết gật đầu: “Có thể trở thành thần quân chắc chắn là người có khí vận lớn, cộng thêm vị trí võ quân của con, chứng tỏ khí vận của Thục Sơn đã đến, dĩ nhiên ông ấy sẽ xuất quan”.

Vũ Văn Thiên Đô híp mắt: “Nghe nói chưởng môn đang lĩnh hội cảnh giới Bất Tử, không biết đã thành công hay chưa?”

Bao Bất Chuyết: “Chưa chắc chắn, có lẽ ông ấy đã thành công từ lâu rồi”.

Vũ Văn Thiên Đô: “Vậy cũng không sao, nhà họ Vũ Văn cũng có cường giả cảnh giới Bất Tử, giết một thần quân chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ”.

Lần này Bao Bất Chuyết không ngăn cản: “Nếu tình thế quá bất lợi cho chúng ta, chỉ đành đưa ra kế sách tiếp theo”.

Ở một bên khác, Ngô Bình dẫn Lâm Thanh Dao đến đỉnh Thiếu Long, con thuồng luồng lập tức xuất hiện, mấy con thuồng luồng nhỏ dính chặt lên người anh.

Nhìn thấy thuồng luồng nhỏ, Lâm Thanh Dao ngạc nhiên nói: “Thuồng luồng nhỏ đáng yêu quá, chúng bao nhiêu tuổi rồi?”

Ngô Bình: “Chắc vừa tròn tháng, chúng rất thông minh, cũng rất tinh nghịch”.

Vừa nói xong, một con thuồng luồng nhỏ chui vào ngực Lâm Thanh Dao, cô ấy chỉ cảm thấy hơi lạnh, trơn trượt, không khỏi kêu lên.


Ngô Bình cạn lời nói: “Mau ra đây”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK