Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tặng đan dược, Ngô Bình lập tức lui ra. Trong đám người, cha của Chu Bàng - Chu Kỳ An thấy cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Ông ta không hề nghĩ đến, Chúa Tể thế mà sẽ đích thân đi đến cửa hàng của Ngô Bình! Loại chuyện này, chính là chuyện mà ông ta vô cùng mơ ước. Năm đó, ông ta khai trương cửa hàng Chu Gia, thậm chí cũng chưa từng dám mời Chúa Tể ra mặt, càng miễn bàn đến chuyện đi đến tận cửa!

“Cái mà hắn tặng cho Chúa Tể, rốt cuộc là loại đan dược gì?”, Chu Kỳ An thất kinh.

Sau khi Ngô Bình trở lại chỗ ngồi, những người còn lại cũng lần lượt dâng thọ lễ lên, đến phiên Chu Kỳ An thì đã hơn một nửa số người.

Dược Lão cười nói: “Con muốn mở cửa hàng sao?”

Ở trong mắt Dược Lão, mở cửa hàng gì đó không phải là công việc đàng hoàng, dẫu sao có chuyện gì có thể quan trọng hơn luyện đan được cơ chứ?

Ngô Bình: “Sư phụ, con chuẩn bị mở rộng kinh doanh Đa Bảo Các lên, sau này còn mở thêm nhiều chi nhánh nữa, như vậy có thể thúc đẩy việc giao lưu trao đổi tài nguyên của Tiên Giới và Thánh Cổ Đại Lục”.

Dược Lão: “Ừm, thời trẻ đúng là có không ít người đã đi Tiên Giới. Nếu có cơ hội, vi sư cũng phải đi đến đó xem”.

Sau khi kết thúc tiệc mừng thọ, Ngô Bình tạm biệt mọi người. Anh vừa mới ra khỏi cổng, đã cảm giác được có người đang đuổi theo phía sau mình.

“Ngô công tử!”

Ngô Bình dừng bước, sau đó thấy được Chu Kỳ An.

Trên mặt Chu Kỳ An lộ ra nụ cười, nói: “Ngô công tử, có thể nói chuyện một chút được không?”

Người này, lúc trước còn tính kế mình, tính kế Lý Thái Nhất, Ngô Bình đương nhiên không muốn cho gã mặt tốt, anh lạnh lùng nói: “Ta rất bận, ông có chuyện thì cứ nói”.

Chu Kỳ An nhíu mày, tuy là nói Ngô Bình là người đưa đan dược hôm nay, khiến cho Chúa Tể xem trọng, nhưng nói thế nào thì gã cũng là thân thích của Chúa Tể, đánh gãy xương vẫn còn dính gân. Người này sao lại có thể vô lễ với mình như thế!

Sắc mặt của gã cũng trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Ngô công tử, ta có ý nhắc nhở cậu. Ta mặc kệ là cậu muốn mở cửa hàng gì, nhưng mà kinh doanh đan dược và dược liệu ở Kim Đô thì cậu không được động vào!”

Ngô Bình cười ha ha: “Ông không cho ta động vào, ta càng muốn động”.

Chu Kỳ An giận dữ, trầm giọng nói: “Ngô công tử, cậu cho rằng chuyện kinh doanh dược liệu và đan dược đều chỉ do một mình ta làm sao? Nói thật cho cậu biết, những món đó đều do Nhị Gia quản cả!”

Nhị Gia mà gã nói, chính là con thứ của Chúa Tể, Thuần Vu Uy. Ở trên tiệc mừng thọ, Ngô Bình đã gặp Thuần Vu Uy, đối phương là một người có tướng mạo văn nhã, hắn còn kính rượu với Ngô Bình và Dược Lão, không nghĩ đến, hắn lại là người khống chế chuyện kinh doanh dược liệu và đan dược.

Ngô Bình nhíu mày: “Hóa ra là Thuần Vu Uy, vậy thì để hắn tự mình nói với ta”. Nói xong, gã xoay người rời đi.

Sắc mặt Chu Kỳ An khó coi, lạnh giọng nói: “Thật đúng là cái thứ không biết sống chết! Chuyện kinh doanh của Thuần Vu ở Kim Đô đều đã hơn một ngàn năm, gã vậy mà dám nhảy ra đoạt chén cơm!”

Ngô Bình trở lại Thần Đan Các, Triệu Vân Cơ đang chờ anh về, hỏi: “Thế nào rồi?”

Ngô Bình nói: “Bây giờ ta mới biết được, người khiến cho dược liệu và đan dược bị lũng đoạn chính là con thứ của Chúa Tể, Thuần Vu Uy”.

Triệu Vân Cơ cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên: “Xem ra, Chu Kỳ An này chỉ là một quân cờ bị đẩy lên phía trước, Loại gia tộc ngàn năm như thế này, kinh doanh ở Kim Đô hơn một ngàn năm, bánh kem lợi ích đều được phân ra từ sớm rồi. Hiện tại chúng ta ngáng một chân, chẳng khác nào đàn tuyên chiến với những người được hưởng lợi đó”.

Ngô Bình: “Ở phía Tiên Giới bên kia sắp hình thành một Đại Tiên Giới. Trước đó, chúng ta cần phải phát triển kinh doanh, xúc tiến hai bên giao lưu tài nguyên”.

Triệu Vân Cơ: “Nói vậy, chúng ta nhất định phải bồi dưỡng thêm một ít người hữu dụng”.

Ngô Bình: “Vân Cơ, sau này cô phụ trách chuyện kinh doanh của Kim Đô, nhân tiện đưa thêm một ít người ra. Không bao lâu nữa chúng ta sẽ phải mở cửa hàng thứ hai thứ ba”.

Triệu Vân Cơ: “Nhưng phía của Thuần Vu Uy nhất định sẽ tạo áp lực cho chúng ta”.

Ngô Bình cười lạnh: “Gã mạnh đến đâu cũng chỉ là con của Chúa Tể, ngay cả cha của gã còn phải cho tôi mặt mũi, gã thì có là cái gì?”


Triệu Vân Cơ vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Anh Bình, chuyện này là sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK