Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô điều dưỡng là một người tỉ mi, cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Chắc mười giờ kém mười lăm thôi ạ, vì đó là lúc thay thuốc nên cháu có xem giờ”.

Lý Vân Đẩu nói: “Lúc tôi tỉnh lại cũng nhìn đồng hồ, là hơn mười giờ, vậy là chỉ khoảng 17 phút mà đã có một người vào đây, ngay sau đó bệnh của tôi đã khỏi, rất có thể là liên quan đến người đó”.

Cô điều dưỡng ngạc nhiên nói: “Ý ông là người đó đã chữa khỏi bệnh cho ông ạ?”

Lý Vân Đẩu cười nói: “Ngoài ra còn giải thích nào hợp lý hơn không? À, cô gọi người nhà tôi vào đây đi”.

“Vâng”.

Nghe thấy tiếng của những người khác xong là Ngô Bình đứng dậy rời đi, mục đích anh tới đây là chữa bệnh cho ông nội mình, giờ việc đã xong, anh nên đi thôi.

Dù anh là máu mủ của nhà họ Lý, nhưng nhận người thân là chuyện lớn, cần thời điểm thích hợp và chuẩn bị nhiều thứ, tạm thời anh chưa thể nhận ông được.

Trời đã tối, anh định nghỉ lại một đêm ở Vân Đông rồi sáng sớm mai sẽ về.

Anh thuê phòng ở một khách sạn gần đó, sau đó đi ra phố ăn cơm

Ở đây có nhiều món ăn ngon cho Ngô Bình tha hồ chọn.

Hèn chi mà có câu Nam Đô nức tiếng với các món ngon, Ngô Bình đi dọc phố mà miệng không ngưng nghỉ lúc nào, anh mua đủ thứ.

Tay cầm thịt vịt, tay cầm thịt heo, anh đánh chén ngon lành, khi đi tới giữa phố thì gặp một người nước ngoài tóc đỏ đang ôm một cô gái bước tới, tay hắn cứ thọc vào trong váy của cô gái.

Mặt cô gái đỏ ửng, nhưng cô ta không hề phản kháng, trái lại còn âu yếm nhìn tên người nước ngoài kia.

Tên kia mai mê sờ mò nên không chú ý phía đối diện, vì vậy đã va vào Ngô Bình. Hắn cao hơn Ngô Bình, nhưng vừa va vào anh thì đã bật người ra như va phải một ngọn núi lớn.

Tên đó nổi giận rồi chỉ vào mặt Ngô Bình mắng nhiếc: “Mẹ kiếp, mày mù à?”

“Mày mới mù ấy!”, Ngô Bình vốn đã thấy tên này chướng mắt, đã thế còn dám chửi mình nên anh nhấc chân đá ngay vào chỗ hiểm của hắn.

Tên kia há hốc miệng rồi ôm hạ bộ nhảy tưng tưng, vài phút sau mới rít lên tiếng the thé.

Ngô Bình nhét cái chân giò lợn đang gặm dở vào miệng hắn rồi vả vào mặt hắn: “Nín đi mà ăn chân giò này”.

Mọi người xung quanh đều cười phá lên, còn cô gái kia thì vô cùng kích động, chạy tới túm áo Ngô Bình: “Anh đứng lại, Peter là người Mỹ, anh đánh anh ấy thì phải chịu trách nhiệm”.

“Thế à?”, Ngô Bình nhìn cô ấy rồi thờ ơ hỏi.

Cô gái nổi giận: “Đương nhiên, Peter là nhà nghệ thuật rất có tiền đồ, anh dám đánh người làm nghệ thuật, pháp luật sẽ trừng trị anh”.

Ngô Bình ăn nốt mấy miếng vịt quay rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Vài phút sau, một chiếc xe cảnh sát đã tới, các cảnh sát xuống xe, họ vừa nhận được điện thoại là có một sếp lớn đang phá án ở đây, cần họ tới hỗ trợ.

“Thủ trưởng”, mấy người đó đều hành lễ với Ngô Bình.

Anh gật đầu rồi lấy chứng nhận ra nói: “Người này buôn lậu chất cấm, các cậu dẫn về đồn điều tra đi”.

Cô gái cuống lên: “Anh nói linh tinh gì thế hả? Peter không buôn lậu chất cấm…”


Song, cô ta vừa nói dứt câu đã cứng họng vì Ngô Bình đã lôi một túi bột trắng trong túi của Peter ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK