Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ngươi là con trai của Thánh chủ? Hay lắm, ngươi ở lại, những người khác đi báo với Thánh chủ. Ta muốn xem xem Thánh chủ kia lấy đâu ra lá gan mà dám năm lần bảy lượt muốn gây hấn với ta!”

Thiếu niên kinh ngạc, Ngô Bình dám nói kiểu đó rõ là không hề coi cha y ra gì. Y lập tức thốt: “Các hạ hiểu lầm rồi, chúng tôi…”

“Bốp!”

Ngô Bình tát bay đối phương đi mấy mét, thiếu niên ngã sõng soài trên đất, một bên má đau rát đến mức kêu la thảm thiết.

“Ta cho ngươi chen lời đấy à?”, Ngô Bình liếc một cái sắc lẻm.

Trong lòng thiếu niên rét lạnh, y không dám tiếp tục ho he gì nữa mà lập tức im bặt, nước mắt không cầm được chảy dọc gương mặt.

Ngô Bình nhìn ba người còn lại: “Ba người các ngươi, chọn một người đi báo cho Thánh chủ kia đi!”

Cả ba liền biết chắc chắn mình không phải đối thủ của Ngô Bình. Một người trong đó phản ứng nhanh nhất, vội bước lên mấy bước, nói: “Tôi tự nguyện đi!”

Ngô Bình nói: “Tốt nhất ngươi nên quay lại đây. Nếu hôm nay ta không gặp được Thánh chủ thì các ngươi cứ chờ mà nhặt xác thiếu chủ của mình đi”.

Người kia vội vàng rời đi, ba người ở lại thì liếc mắt nhìn nhau. Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ tới mình lại gặp phải một người mạnh mẽ hung hãn đến mức này.

Nhóm của họ đã chú ý tới thế phong thủy nơi đây từ lâu, thế nên cũng có nghe ngóng về thân phận của Ngô Bình, biết được anh là người giàu có trong vùng, đồng thời còn là Long chủ của Thiên Long.

Nhưng bọn họ cũng không quá để tâm đến Long chủ kia, thầm nghĩ dù có mạnh thế nào thì Long chủ cũng đâu thể bằng Thánh chủ được? Song họ tuyệt đối không ngờ tới thực lực của Long chủ lại mạnh tới vậy. Chỉ một quyền đã đấm bay người mạnh nhất trong số họ.

Ngô Bình lạnh lùng cất lời: “Quỳ xuống”.

Cả ba ngoan ngoãn quỳ trên đất, không dám hó hé chút nào.

Ngô Bình hỏi: “Thánh chủ mà các ngươi nhắc tới rốt cuộc là ai?”

Thiếu niên đáp: “Cha tôi là Tông chủ Thánh tông, người khác đều tôn ông ấy là Thánh chủ”.

“Thánh tông? Ở Côn Luân à?”. Anh hỏi.

“Thánh tông là một phần của ẩn tộc, từng xuất hiện một vị Thánh nhân, ẩn cư tại tỉnh Tế Đông”.

Ngô Bình cười lạnh: “Hóa ra là ẩn tộc, ẩn tộc mà kiêu căng như các ngươi thì đúng là hiếm thấy thật”.

Thiếu niên nói: “Nhà họ Tử chúng tôi có pháp chỉ của Thánh nhân, còn có cả Thánh khí, bởi vậy nhận được cấp dưỡng của quốc gia”.

Ngô Bình biết họ “Tử” trong lời thiếu niên cũng có lai lịch cổ xưa. Hiện giờ họ tên hợp nhất, không phân chia riêng biệt, còn thời cổ đại thì có.

Ngô Bình: “Có pháp chỉ của Thánh nhân nên dám chạy tới cướp thế phong thủy của ta sao?”

Thiếu niên tỏ vẻ hối lỗi: “Long chủ, tôi sai rồi”.

Ngô Bình hỏi y: “Ngươi có biết điểm khác nhau giữa Thánh nhân và phàm nhân là gì không?”

Thiếu niên đáp: “Có Thánh tâm, ngộ Thánh đạo”.

Ngô Bình: “Đó chỉ là những lời nói với bên ngoài. Sở dĩ Thánh nhân được tôn xưng là Thánh bởi vì bọn họ đã tháo bỏ được xiềng xích huyết mạch, thế nên họ Tử các ngươi mới có tư cách xưng là Thánh tông”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK