Nhà họ Đường có qua lại với chính quyền Vân Kinh và cả tỉnh, đó cũng là lý do vì sao nhà họ có thể đứng vững vàng nhiều năm qua.
Ngô Bình lắc đầu: “Nếu chính quyền ra mặt thì đương nhiên Tham Lang không dám manh động, nhưng họ có thể bảo vệ chúng ta bao lâu, một năm hay mười năm?”
Đường Tử Di tái mặt: “Vậy thì công lý ở đâu!”
Ngô Bình an ủi: “Đừng lo, có tôi đây rồi”.
Anh gọi điện bảo Cương Tử đưa Hồng Lăng tới để phòng bất trắc.
Sau đó, anh bảo Đường Minh Huy và Đường Tử Di cố ý nhắc đến điện Tham Lang Điện gần máy nghe lén.
Xong xuôi, anh bắt đầu học kiếm với Hồng Lăng. Kiếm pháp của cô ấy rất sắc sảo, bây giờ Ngô Bình đã đột phá cảnh giới Thần và đả thông hết kinh mạch cấp ba trên toàn cơ thể, theo lý thuyết thì anh sẽ thi triển tốt hơn cô ấy.
Hồng Lăng nghe thấy Ngô Bình muốn học kiếm từ mình thì cười nói: “Anh Ngô Bình, kiếm pháp của em khó lắm đấy”.
Ngô Bình: “Có khó hay không thì phải học mới biết được”.
Nói rồi, anh lấy môt thanh kiếm cổ bằng đồng ra, trên thanh kiếm có hoa văn hình một con rồng, dùng khả năng xuyên thấu có thể nhìn thấy thanh kiếm này tạo ra một đường kiếm khí dài nửa mét vô hình, đúng là tuyệt phẩm.
Sau đó, Ngô Bình đã thật sự học theo từng chiêu thức của Hồng Lăng, còn cô ấy cũng chuyên tâm truyền thụ.
Trí nhớ của đôi mắt xuyên thấu rất đáng kinh ngạc, Ngô Bình đã nhớ ngay sau một lần xem. Ngoài ra, nhờ đã đả thông kinh mạch cấp ba và học theo Hồng Lăng nên anh học rất nhanh.
Hơn một tiếng sau, Hồng Lăng đã phải há hốc miệng vì bây giờ, Ngô Bình đã có thể áp đảo được mình về mặt kiếm thuật.
“Sư phụ bảo em là thiên tài kiếm đạo, nhưng em thấy phải là anh mới đúng!”, Hồng Lăng tâm phục khẩu phục rồi dựng ngón tay cái với Ngô Bình.
Ngô Bình: “Tu vi của anh cao hơn em, vẫn phải luyện kiếm pháp này nhiều”.
Ngô Bình tập trung luyện kiếm, trời đã tối lúc nào không hay, còn kiếm pháp của anh đã vô cùng nhuần nhuyễn. Kiếm pháp của Hồng Lăng rất đơn giản, chỉ có chín chiêu thức, nhưng Hồng Lăng mới chỉ học được bảy chiêu nên Ngô Bình cũng thế.
Trong lúc luyện kiếm, anh phát hiện khi mình truyền chân khí màu vàng vào kiếm thì kiếm khí sẽ dài hơn một mét. Nhưng mắt thường không thể thấy được.
“Lạ thật! Kiếm khí này là gì vậy?”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Các chiêu thức đều khó theo độ tăng tiến, uy lực cũng sẽ mạnh hơn. Luyện bộ kiếm pháp này xong, Ngô Bình mới biết được uy lực thật sự của nó.
Nhưng so với người luyện kiếm từ nhỏ như Hồng Lăng thì người anh không toả ra sát khí mạnh như cô ấy, vì Hồng Lăng có sát khí nên từng đường kiếm của cô ấy mới sắc bén như vậy.
Không lâu sau, Đường Tử Di đã chạy tới gọi Ngô Bình và Hồng Lăng vào ăn cơm. Ngô Bình vừa định đi vào thì chợt khựng lại, anh nhìn về phía vườn hoa thì thấy có bóng người vụt qua.
Anh không nhiều lời mà nhấc thanh kiếm lên xông qua đó. Sau cảnh giới Thần, anh không còn thi triển toàn lực nữa, chỉ nhảy một cái đã bay xa cả mười mấy mét như mũi tên vào vườn hoa.
Có một người đàn