Hai người này, một người đàn ông trung niên, một cô gái trẻ tuổi. Người đàn ông để râu chữ bát, quần áo đen một màu, trông như đạo nhân, ông ta khẽ cười, nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu Ngô, tôi là trưởng lão Thiên Trần Giáo - Minh Duệ. Đây là đệ tử của tôi, Địch An”.
Sắc mặt Chu Kỳ Phu u ám: “Thiên Trần giáo là đại giáo, các hạ chạy đến võ quán nhỏ này của chúng tôi có chuyện gì?”. Thật ra, ông ta đã đoán được ý đồ đối phương đến đây.
Minh Duệ cười nói: “Tôi đến là hy vọng cậu Ngô có thể gia nhập vào Thiên Trần Giáo chúng tôi”.
Chu Kỳ Phu quả quyết từ chối: “Không thể! Ngô Bình đã vượt qua thử thách, hiện tại cậu ấy chính là đệ tử nòng cốt của Liên Sơn Tông chúng tôi”.
Minh Duệ không quan tâm đến Chu Kỳ Phu, ông ta chỉ nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, nếu cậu có thể vượt qua thử thách của Thiên Trần Giáo chúng ta, có được thành tích đủ tốt thì tôi cam đoan cậu lập tức có thể trở thành đệ tử tinh anh số một của Thiên Trần Giáo! Nếu sau này có biểu hiện tốt hơn, thậm chí còn có thể trở thành đệ tử nòng cốt trong giáo!”
Thật ra Ngô Bình cũng đã động lòng, nhưng cậu đã lĩnh ngộ bút ký Liên Sơn, nội dung của bảy bảo kính, e rằng Liên Sơn Tông sẽ không dễ dàng để cậu đi. Cũng may, Minh Duệ này cũng không nói nhiều, cười nói: “Cậu Ngô có thể suy nghĩ cẩn thận mấy ngày. Bảy ngày sau, tôi sẽ lại đến tìm cậu. Đến lúc đó, hy vọng cậu Ngô có thể thoải mái trả lời”. Nói xong, ông ta ôm quyền rời đi.
Sau khi đối phương rời đi, Chu Kỳ Phu lại bật cười.
Ngô Bình hỏi: “Chủ quán, ông cười gì vậy?”
Chu Kỳ Phu: “Chuyến này Minh Duệ đến nhất định sẽ kích thích Liên Sơn Tông. Nếu không có gì bất ngờ, thân phận đệ tử tinh anh của cậu ngày mai sẽ đến thôi. Hơn nữa, thân phận đệ tử nòng cốt cũng sẽ được công nhận sớm”.
Ngô Bình: “Chủ quán, Thiên Trần Giáo này còn lớn mạnh hơn cả Liên Sơn Tông chúng ta sao?”
Chu Kỳ Phu im lặng mấy giây, bất đắc dĩ nói: “Cho dù là truyền thừa hay là thực lực và môn quy, Liên Sơn Tông đều không thể sánh với Thiên Trần Giáo. Nhưng Liên Sơn Tông cũng có một điểm tốt, chính là có thể cho cậu tài nguyên nhiều nhất. Dù sao, Thiên Trần Giáo cũng không thể cho cậu một phần ba tài nguyên được. Chung quy thì đệ tử tinh anh của bọn họ cũng có hơn mấy chục người”.
Ngô Bình gật đầu: "Lão quán chủ nói có lý".
Chu Kỳ Phu: "Trước đó, chúng ta có tiếp nhận một số học viên của đạo trường Bình Thành, trong số ấy cũng có vài người có tư chất rất tốt. Sau khi học theo giáo án cậu biên soạn đã có được tiến bộ vượt bậc".
Ngô Bình: "Vậy là tốt rồi".
Chu Kỳ Phu: "Mấy ngày nay, cậu cứ ở lại võ quán đi, thứ nhất là chờ tin tức của bên trên, thứ hai là cũng tiện dạy dỗ đám học sinh kia luôn".
Ngô Bình gật đầu đồng ý. Cậu đã thi xong kỳ thi vào đại học. Đợi đến khi có kết quả thi đại học, cậu sẽ đăng ký vào đại học Thần Kinh.
Hôm đó, Ngô Bình lại biên soạn hai cuốn sách luyện công, nó chủ yếu dành cho những đệ tử có tư chất tốt luyện tập, chỉ dùng để chọn lựa và đào tạo những đệ tử nòng cốt.
Đến tối, khi các học viên tan học, Ngô Bình bèn liên lạc với Cổ Thanh Liên. Nghe nói cô ta học ở đại học Vân Giang, đang chuẩn bị tan học nên nói: "Chị, tôi đến đón chị nhé".
Võ quán Liên Sơn cách đại học Vân Giang cũng không xa, Ngô Bình đi một lát đã tới. Trước cổng trường người đến người đi, giờ lại là thời gian tự học buổi tối, cậu vừa đến đã thấy Cổ Thanh Liên đứng cạnh cổng trường chờ mình, bên cạnh còn có Từ Bảo Càn.
Từ Bảo Càn đã bị Ngô Bình khống chế, ông ta lập tức kính cẩn bước tới chào hỏi: "Chủ nhân".
Ngô Bình "Ừ" một tiếng hỏi: "Ông đến làm gì?"