Tiết học mới nói được một nửa, nhân vật nổi tiếng kia thế mà bỗng dưng mặt mày đỏ bừng, hít thở khó khăn, ông ta dừng lại uống miếng nước, sau đó ho sặc sụa.
Ngô Bình nghe thấy tiếng ho đó thì lập tức bước tới ấn lên mạch môn của ông ta, nhỏ giọng nói: "Giáo sư Trương, cổ họng của ông có vấn đề rồi, tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra đi".
Giáo sư Trương kia nhìn Ngô Bình rồi rút tay ra nói: "Cậu bạn này, tôi chỉ là bị cảm mà thôi. Bệnh cũ năm xưa ấy mà, tôi mà bị họng là cổ họng lại khó chịu mấy ngày liền".
Là một bác sĩ, có lúc lại không hiểu rõ trạng thái thân thể mình, Ngô Bình biết giáo sư Trương này không tin lời cậu nói.
Cậu lại gần hơn rồi nói: “Giáo sư Trương, có phải ông từng thay tim không?”
Giáo sư Trương khẽ run người, tim ông ta đã thay khi ở nước Tống, do bạn học cũng là bạn lâu năm của ông ta mổ chính. Chuyện này, có rất ít người biết, ngay cả con trai con gái ông ta cũng không nói, nhưng sa học sinh nào biết được?
Giáo sư Trương dù sao cũng không phải người bình thường, ông ta giật mình, nói: “Bạn học này, cậu tên gì vậy?”
“Tôi tên Ngô Bình”.
Giáo sư Trương lập tức nói: “Vậy cậu có biết, cổ họng tôi có bệnh lý gì không?”
Ngô Bình nói: “Ung thư cổ họng, giai đoạn cận cuối”.
Sắc mặt giáo sư Trương tái nhợt: “Giai đoạn cận cuối rồi sao?”
Ngô Bình nói: “Y học hiện đại có một tỷ lệ chữa trị nhất định, nhưng mọi chuyện đều phải xem vận may. Nếu giáo sư Trương tin tôi, tan học chúng ta đến phòng làm việc của giáo sư nói chuyện”.
Giáo sư Trương gật đầu: “Được”.
Giáo sư Trương cố kiềm chế cảm giác khó chịu, giảng xong tiết học này.
Ngô Bình ở trên nói giọng trầm thấp, người khác không nghe rõ cậu đang nói gì, vì thế đều phỏng đoán.
Về chỗ ngồi, Ngô Bình nghe giảng tiếp, đợi tan lớp, cậu lại đi cùng giáo sư Trương Thế Sâm đến phòng làm việc của ông ta.
Trương Thế Sâm là nhân vật đầu ngành trong giới y học, là nhân vật dẫn đầu trong lĩnh vực tim mạch, có rất nhiều đóng góp to lớn, đào tạo ra mấy chục tiến sĩ ưu tú cho nước nhà, được rất nhiều trường danh tiếng khắp thế giới mời đến làm hiệu trưởng, viện trưởng.
Nhưng thời khắc này, chuyên gia đầu ngành về tim mạch lại có vẻ mệt mỏi, nói: “Ngô Bình, cả đời tôi từng gặp không ít người lợi hại, cũng có người giống cậu, vừa nhìn đã có thể phát hiện ra bệnh tật, nhưng trẻ như cậu, thì đây là lần đầu tiên tôi gặp”.
Ngô Bình: “Giáo sư Trương quá khen rồi”.
Trương Thế Sâm: “Ngô Bình, có phải cậu có cách chữa trị được bệnh ung thư cổ họng của tôi không?”
Sống hơn sáu mươi năm, Trương Thế Sâm hiểu rõ nếu Ngô Bình không có cách, thì chắc chắn sẽ không hẹn ông ta gặp mặt sau giờ học.
Ngô Bình gật đầu: “Cách chữa trị cao minh là kích hoạt khả năng miễn dịch trong người mình. Khả năng miễn dịch mạnh rồi, thì tự bản thân sẽ có khả năng giết chết tế bào ung thư”.
Cậu lấy một viên đan dược ra, chính là Tôi Linh Đan mà cậu đã luyện chế trước đó, còn dư không nhiều. Tuy loại đan dược này, cậu cũng chẳng quan tâm từ lâu rồi, nhưng đan này đối với người bình thường thì vẫn là thần dược gặp được nhưng khó cầu.
Trương Thế Sâm nhận lấy đan dược, ánh mắt sáng lên, nói: “Đây là đan dược sao?”
Ông ta ở vị trí này, gặp được rất nhiều kỳ tài, đương nhiên cũng từng thấy đan dược. Chẳng qua là ông ta cũng chỉ xem qua mà thôi, còn đan dược là của người khác.
Ngô Bình: “Giáo sư Trương hiểu biết nhiều, đây chính là đan dược Tiên Gia. Dùng đan dược này, bệnh ung thư của ông không chỉ biến mất, mà cơ thể cũng sẽ quay về trạng thái như tuổi hai mươi ba mươi”.
Trương Thế Sâm không tin vào tai mình, ông ta vừa vui vừa sợ, sau đó lại cười khổ: “Đan dược quý giá như vậy, sao tôi có thể nhận được chứ?”
Vô công không hưởng lợi, lại đan dược này không phải người tầng lớp như ông ta có thể chạm đến, Ngô Bình tặng không khiến ông ta có chút sợ hãi.
Ngô Bình cười nói: “Ông là thầy tôi, xin cứ an tâm nhận lấy”.
Trương Thế Sâm im lặng chừng nửa phút, lúc này mới run rẩy nhận lấy bằng hai tay, hỏi: “Ngô Bình, có phải cậu là người tu hành không?”
Ông ta biết, trên thế giới này có tồn tại một nhóm người tu hành, cùng với ông ta như hai thế giới. Cho dù ông ta ở giới thế tục có danh vọng lớn đến đây, địa vị xã hội cao ra sao, thì trước mặt người tu hành cũng không đáng nhắc đến.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Trương Thế Sâm khẽ cười: “Cho dù cậu là người tu hành thì bây giờ cũng là học trò của tôi, sau này tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Ngô”.
Ngô Bình cười nói: “Nên vậy ạ”.