Hiện giờ, pháp thai của Ngô Bình đang có muôn hình vạn trạng, có tứ linh bay xung quanh, bên trái là Thanh Long, phải là hổ trắng, trên là chu tước, sau là huyền vũ. Hơn nữa còn có 12 loại đạo đạo trợ lực, 12 phép thần thông cường hoá cùng trật tự cao nhất nuôi dưỡng.
Ngô Bình đang tâm trung đến mức cao nhất.
Ba ngày sau, anh mở mắt ra thì thấy trong pháp thai đã có rất nhiều sức mạnh lớn. Hình như ông trời bắt đầu sinh lòng ghen ghét nên sức mạnh xấu bắt đầu bao quanh anh.
Anh biết lôi kiếp sắp đến nên lập tức rời khỏi đỉnh Tinh và đến một vùng hoang vắng, để tránh gây ảnh hưởng đến người vô tội.
Anh lơ lửng trên cao, ngay sau đó đã có mây đen kéo đến, một tiếng sấm cùng các tia sét bảy màu giáng xuống.
Sức mạnh khủng khiếp ấy như có thể huỷ diệt không gian, đến cường giả Đạo cảnh gặp phải cũng thịt nát xương tan. Song, pháp thai của Ngô Bình chẳng hề sợ hãi, nó liên tục phóng sức mạnh ra để chóng lại tia sét.
Sau khi bị sét đánh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng chuỗi dày vò ấy cũng dừng lại. Sức mạnh trong pháp thai của Ngô Bình đã ổn định hơn, các tạp chất cũng đã được loại trừ, đầu óc anh hoàn toàn thanh tịnh.
Sau đó, anh đã quay lại đỉnh Tinh để củng cố tu vi.
Ba ngày sau, anh đã nghiền ngẫm lại hết pháp thuật và tinh thuật, sau đó cường hoá và tạo dựng mối quan hệ kỳ diệu giữa chúng.
Anh vẫn muốn bế quan thêm vài hôm, nhưng đại hội quần hùng đã sắp diễn ra nên anh đành phải xuất quan.
Hôm nay, anh đã dặn dò người nhà đôi điều rồi đi tìm Nguyệt Đông Thăng.
Ông ta cười nói: “Tiểu Ngô, ngày mai bắt đầu đại hội rồi, giờ chúng ta xuất phát luôn thôi”.
Ngô Bình: “Vâng, cháu chuẩn bị xong rồi”.
Nguyệt Đông Thăng: “Gọi Thanh Ảnh đi cùng nhé, coi như có người đồng hành”.
Ông ta vừa nói dứt câu thì Nguyệt Thanh Ảnh đi ra rồi cười nói: “Anh Bình, em đi cùng anh nhé!”
Ngô Bình đang thấy buồn chán thì hào hứng hỏi: “Hà cô nương và Lý cô nương đâu?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Thời gian qua, anh bế quan lâu quá, họ chán nên về hết rồi. À, Tử Trần bảo khi nào anh về thì hãy đến Thiên Nguyên tìm em ấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, anh biết rồi”.
Nguyệt Đông Thăng: “Đại hội quần hùng trên núi Nguyên Sử có rất nhiều cao thủ trong thiên hạ, hai đứa đến đó thì phải hết sức cẩn thận. Tốt nhất đừng đắc tội với ai, đương nhiên nếu có người vô lễ với mình thì cũng đừng khách sáo. Tuy Nguyệt Thị chúng ta không phải thế lực hàng đầu, song cũng không thể để bị coi thường được”.
Ông ta ngập ngừng một lát rồi cười nói: “Tiểu Ngô, nếu cháu có thể gây chấn động đại hội và giành được thành tựu thì tất cả mọi người sẽ phải kính trọng cháu. Khi đó, cháu có thể tự khai tông lập phái và xây dựng sự nghiệp riêng của mình”.
Ngô Bình: “Tự khai tông lập phái ạ?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Giống Nguyệt Tổ đó anh, người đã tạo dựng nền móng rồi truyền lại cho con cháu đời sau”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng là anh cũng đang có dự định này”.
Nguyệt Đông Thăng: “Được rồi, không còn sớm nữa, để bác đưa hai đứa đi”.