Cơn gió thổi qua, pp ngã xuống đất, hình như cô ấy đã chết lâu rồi.
Ngô Bình tìm thấy một bức thư trong tay cô ấy, anh mở ra thì có vài dòng chữ.
“Ngô công tử, chị Nguyệt. Thạch lão tặc đã giết bố em, giờ ông ta muốn mượn thân phận của em để chiếm địa bàn của nhà họ Phương ở hồ Vô Song. Em liều mạng chạy trốn nhưng đến đây rồi thì không gắng gượng được nữa. Dù có chết thì em cũng không để lão tặc đó được như ý”.
Đọc xong, Ngô Bình thở dài một hơi rồi lại đọc tiếp.
“Ngô công tử, tôi kiếm phổ mà tôi đưa cho Thạch lão tặc thật ra là giả. Bố tôi bảo chỉ khi Thạch Trung Kiếm thật lòng giúp chúng tôi thì mới đưa kiếm phổ thật cho ông ta. Giờ tôi để kiếm phổ cùng tín vật trong nhẫn trữ đồ. Ngô công tử, anh nhận được nhẫn xong thì hãy đến hồ Vô Song ngay và nói cho nhà họ Thanh biết sự thật”.
“Chú hai của tôi có tu vi tầng thứ bảy Đạo cảnh, xin anh hãy đến tìm chú ấy và bảo chú ấy đừng tin Thạch Trung Kiếm. Phương Thanh Thanh dập đầu cảm tạ!”
Đọc thư xong, Nguyệt Thanh Ảnh thở dài nói: “Cô ấy chạy trốn được đến đây thì sức cùng lực kiệt rồi, không thể chờ chúng ta về được”.
Chính Ngô Bình đã nói cho Phương Thanh Thanh biết địa chỉ nhà này lúc bọn họ từ biệt nhau, để nếu có chuyện gì thì cô ấy có thể đến tìm anh. Không ngờ khi gặp lại thì hai người đã âm dương xa cách.
“Anh Bình, làm soa bây giờ? Mình phải đến hồ Vô Song ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên. Thanh Ảnh, hồ Vô Song là một nơi thế nào mà lại nổi tiếng thế?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Trong hồ Vô Song có một hòn đảo nhỏ tên là đảo Vô Song. Ngoài đảo có cấm chế rất mạnh, không một ai có thể tới gần. Kể cả nhà họ Phương cũng không thể lên được đảo ấy”.
“Sự tồn tại của đảo này khiến các tà ma ngoại đạo ở xung quanh không dám đến gần, vì thế nơi đó vô cùng an toàn. Dần dà, bắt đầu có người sinh sống ở đó, trong các nhà này thì nhà họ Phương là phát triển bật lên”.
“Đương nhiên là hồ này cũng có tài nguyên phong phú, cá ở đây đều là linh ngư, ăn lâu dần thì có thể nâng cao thiên bẩm. Ngoài ra, đáy hồ Vô Song còn có một loại tiên tinh, nguyên liệu chính để chế tạo tiền Đại Đạo. Nhà họ Phương nhờ vào việc khai thác và bán tiên tinh nên mới phát đạt vậy đó”.
Ngô Bình hiểu rõ xong thì gật gù nói: “Việc này không thể chần chừ, để anh nói với Tử Trần một tiếng rồi tối nay mình đi luôn”.
Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Vâng”.
Tạm biệt Hà Tử Trần xong, hai người vội vã đến hồ Vô Song ngay trong đêm. Hồ này cách Thiên Nguyên không xa nên chỉ mất nửa tiếng là họ đã đến nơi.
Khi đang bay trên cao, từ xa họ đã nhìn thấy một hồ nước rộng lớn, mặt hồ có hình trăng khuyết, xung quanh có khá nhiều hồ nước cỡ nhỏ như các vì sao ở quanh mặt trăng.
Thấy thế, Ngô Bình chợt dừng lại, sau đó quan sát một lát rồi nói: “Thanh Ảnh, hồ này không đơn giản. Cả hồ nói liền với các hồ nhỏ thật ra đã tạo thành một đại trận Tinh Nguyệt”.
Ngô Bình đã hấp thu tinh lực nên có hiểu biệt về tinh trận vượt xa các tu sĩ bình thường, loáng cái anh đã nhìn ra vấn đề.
Nguyệt Thanh Ảnh tò mò hỏi: “Tinh trận ạ? Nhất định có người cố tình làm vậy!”
Ngô Bình nhìn thấy trong hồ Vô Song có một hòn đảo nhỏ, nó chính là đầu mối của đại trận, anh ngẫm nghĩ nói: “Đại trận Tinh Nguyệt này là đại trận bảo vệ, hòn đảo nhỏ kia là đầu mối. Người bên trong có thể khống chế đại trận”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Tại sao họ lại
bày đại trận kiểu này? Để bảo vệ bản thân ư?”