Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình quan sát người đàn ông này rồi chợt cười lạnh, vì anh phát hiện ở ống tay áo của gã có một làn khói vô hình vô dạng đang bay về phía mình.

Đây rõ ràng là một loại dược liệu gì đó, gã đang dùng nó để đối phó anh.

Ngô Bình bất chợt há miệng thổi mạnh một hơi, một cơn gió mạnh đẩy làn khói ấy bay ngược trở lại vào mặt của người đàn ông mặc áo khoác. Gã hét lên, sau đó vội vàng bịt mũi lại.

Ngô Bình nhanh chóng áp sát, gần như dí sát vào mặt gã. Người đàn ông sợ đến mức quên cả nín thở nên đã hít làn khói kia vào. Mặt gã biến sắc, cơ thể không thể động đậy, vì Ngô Bình đã điểm huyệt gã.

Vài giây say, mắt gã trợn trừng, mặt thì cứng đờ.

Ngô Bình lập tức hiểu ra đây là một loại dươc liệu khống chế người khác, điều này làm anh nhớ đến thuật thôi miên trong phiến ngọc, sau đó anh giơ tay lắc lư trước mặt người đó.

Lập tức, mặt tên kia đã bình thường trở lại.

Ngô Bình: “Từ giờ trở đi, anh phải nghe theo lệnh của tôi, tôi là chủ nhân của anh”.

“Vâng, thưa chủ nhân”, tên đó rất phối họp, lập tức gọi Ngô Bình là chủ nhân.

Ngô Bình: “Anh có thể dùng dược liệu để khống chế người khác à?”

“Vâng, người trong giang hồ gọi tôi là Dược sư”, gã đáp.

“Cho tôi phương thuốc”, Ngô Bình ra lệnh.

Người đàn ông lấy một cái bình, một cái túi ra rồi nói: “Đây là phương thuốc gia truyền nhà tôi, đã truyền được chín đời rồi. Chiếc bình này là thuốc mà tôi đã chế sẵn, chỉ cần dùng một lượng cực ít thôi cũng có thể điều khiển được người khác”.

Ngô Bình cất cái bình và cái túi ấy đi rồi hỏi tiếp: “Lục Kình Ba sai các người đến đúng không?”

“Vâng”, gã đáp: “Lục Kình Ba trả tôi rất nhiều tiền, bảo tôi dùng thuốc khống chế Trần Lăng Sương, bắt cô ấy gia nhập công ty Hoa Ảnh”.

Ngô Bình: “Lục Kình Ba làm thế không sợ bị lộ à?”

Người đàn ông: “Bây giờ, ông ta đang bị kẹt vốn vì đầu tư quá nhiều vào trang mạng, ba năm mà đã đầu tư 50 tỷ rồi”.

“Nếu Trần Lăng Sương về Hoa Ảnh thì giá cổ phiếu sẽ tăng, ông ta sẽ có thêm tiền để đầu tư vào trang mạng”.

Ngô Bình không ngờ người như Lục Kình Ba lại thiếu tiền, anh lắc đầu nói: “Anh về nói với Lục Kình Ba, nếu ông ta còn dám có ý đồ xấu với Trần Lăng Sương thì tôi sẽ lấy mạng ông ta đấy”.

Dứt lời, anh dẫn Trần Lăng Tuyết rời khỏi khách sạn, xe của Quảng Hải đã chờ sẵn bên ngoài.

Thấy Ngô Bình bình an trở ra, Quảng Hải thở phào một hơi. Nếu chờ lâu không thấy anh ra ngoài thì anh ấy sẽ xông vào. Ngô Bình là sư thúc của anh ấy, nhỡ anh mà làm sao thì sư phụ sẽ lột da anh ấy mất.

“Sư thúc, người xử lý hết người bên trong rồi à?”, anh ấy hỏi.

Ngô Bình gật đầu: “Đi thôi”.

Chiếc xe lăn bánh, Ngô Bình hỏi: “Quảng Hải, anh có biết chuyện Lục Kình Ba đang kẹt vốn không?”

Quảng Hải gật đầu: “Có, mấy năm qua Lục Kình Ba làm ăn thuận lợi nên đã nổi dã tâm lớn. Ông ta thế chấp hết cổ phiếu của công ty để mua hai đài truyền hình và một trang mạng, tổng cộng hết hơn 100 tỷ. Phần lớn đều vay của ngân hàng hết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK