Huyễn Âm tiên tử mời mấy anh em ngồi xuống thưởng trà và dùng điểm tâm, lại đàn cho họ nghe một khúc. Tiếng đàn rất đẹp làm say lòng người.
Nghe xong khúc đàn, Lý Dược Sư cười hỏi: "Vị tiên tử này, không biết từ đây tới đế đô còn bao xa?"
Huyễn Âm tiên tử: "Dù gì tiểu nữ cũng định sẽ rời khỏi đây nên lát nữa có thể dẫn đường cho mọi người".
Lý Dược Sư còn đang định nói gì đó thì miếng ngọc bội trên người đột nhiên bay lên không trung, bên trong vọng ra giọng Hoả Hoàng Nhi: "Đỉnh Nhi, chạy đi đâu rồi?"
Lý Dược Sư sợ mất hồn, vội vã nói: "Chị à, em đang ở bên ngoài chơi một lát".
Hoả Hoàng Nhi: "Ở bên ngoài? Bên ngoài nào?"
Lý Dược Sư nhìn mấy người anh em còn lại, nói: "Bọn em ở đại thế giới trung tâm. Bọn em định tới tìm dì Tuyết và Tiên Nhi".
Hoả Hoàng Nhi hừ lạnh: "Gan to lắm, dám một mình chạy ra ngoài. Cho em nửa tiếng, lập tức về nhà cho chị. Nếu không thì em tự biết hậu quả nhé!"
Ngô Bình không có nhà nên mấy anh em rất nghịch ngợm, bị Hoả Hoàng Nhi dạy dỗ không ít lần. Vừa nghe Hoả Hoàng Nhi nói vậy, Lý Dược Sư vội vã đáp: "Hoàng Nhi, em sắp về rồi đây, chị đừng mách bố".
Hoả Hoàng Nhi: "Không được, về ngay!"
Lý Dược Sư còn đang muốn nói gì đó nhưng trên bầu trời của thung lũng đã xuất hiện một đám mây đen và một luồng khí tức đáng sợ ập xuống.
Mọi người đi ra ngoài xem có chuyện gì thì thấy có một gương mặt khổng lồ ở trong đám mây. Hai mắt nó phun ra lửa, hai mũi thở ra khói. Nó gằn giọng: "Mấy tên cẩu tạp chủng mà gan không nhỏ đâu, dám đối đầu với bổn công tử!"
Nhìn thấy gương mặt này, Huyễn Âm tiên tử không khỏi kinh ngạc: "Đây là bùa con rối thần! Bùa này ít nhất cấp Thần Tổ mới dùng được!"
Bốn anh em Lý Dật thì vẫn bình tĩnh như không, bởi vốn dĩ bốn anh em đã là cao thủ ngang cấp Đạo Tổ. Lý Dật thản nhiên cười nói: "Chỉ là một con sâu nhỏ mà thôi, diệt!"
Cậu giơ tay lên không trung, một bàn tay to màu vàng kim trực tiếp chộp lấy con rối thần. “Ầm” một tiếng, con rối thần bị bàn tay to nắm lấy, dùng sức bóp mạnh.
“Rắc!"
Con rối thần bị đánh nát, cách đó không xa một người đàn ông áo vàng phun ra một ngụm máu tươi, thốt lên: "Không thể nào!"
Người đàn ông áo tím bên cạnh kinh hãi nói: "Mau đi thôi, chúng ta không phải đối thủ của bọn chúng!"
Cả hai quay đầu bỏ chạy. Nhưng Lý Dật đã sớm chú ý tới bọn họ. Bàn tay to lao về phía hai kẻ đó, chộp lấy rồi quật bọn họ xuống đất.
Người đàn ông áo tím gương mặt đầy đau đớn, nói: "Các ngươi biết thân phận của bọn ta chưa?"
Lý Dật nhìn hai người này, cười nói: "Gia tộc các ngươi không phải là dây mơ rễ má với thê thiếp của Thiên Đỉnh Đại Đế sao? Chỉ là hai tên cẩu nô tài, có gì mà kiêu ngạo như vậy?"
“Dám nói bọn ta là cẩu nô tài, to gan lắm!”, người áo vàng nổi giận.
Lý Dật: "Ta đã nói rồi đó, ngươi có thể làm gì được ta?"