Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị quốc sư này mới làm Đạo Quân hơn trăm năm, nhưng lại biết rất nhiều các nhân vật lớn trong giới tu hành. Thiên Cơ lão tổ này là nhân vật cấp bậc Đạo Tổ, là người mà quốc sư không thể chọc vào.

Ngô Bình: “Quốc sư còn muốn trừng trị tôi không?”

Quốc sư cười khổ, không biết trả lời thế nào.

Ngô Bình: "Tôi chỉ muốn làm một vương gia nhàn hạ ở hoàng triều Hắc Thủy, không có dã tâm gì, hy vọng sau này nhóm rác rưởi này không dây dưa với tôi, tôi không có thời gian đi đối phó với họ đâu".

Quốc sư nói: "Công tử yên tâm, tôi nhất định sẽ cảnh cáo bọn họ!"

Nói xong, Ngô Bình đứng dậy rời đi, không tham dự yến tiệc của hoàng gia nữa.

Sau khi rời khỏi cung điện, Lam Hân Nguyệt hỏi: "Chồng ơi, tại sao anh lại phải rời đi?"

Sắc mặt Ngô Bình khó coi: "Quốc sư kia rất nguy hiểm, để đề phòng, chúng ta phải lập tức rời đi!"

Lam Hân Nguyệt rất ngạc nhiên: "Chồng ơi, quốc sư hình như rất sợ thân phận của anh, sẽ không gây khó dễ chúng ta chứ?"

Ngô Bình thở dài: "Hắn là Đại La Đạo Quân, nếu như Thiên Cơ lão tổ thật sự tới, có thể hắn sẽ sợ. Nhưng anh là đệ tử, hắn làm sao phải sợ anh?"

Lam Hân Nguyệt: "Ý anh là quốc sư sẽ lén ra tay?

Ngô Bình: "Không biết nữa, nhưng cẩn thận là trên hết".

Sau đó Ngô Bình dùng thuật độn, nhanh chóng quay về đất phong. Nhưng họ đang phi hành trên không trung thì một cánh tay màu tím xanh đột nhiên xuất hiện, kéo mạnh hai người lại.

Ngô Bình biến sắc, anh có thể cảm nhận kẻ ra tay là Đại La Đạo Quân. Anh liền dùng một lá bùa thế thân, nói: "Thay thế!"

"Ầm!"

Cánh tay to tóm phải hai vật hình người, đó chính là con rối thay thế, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt đã đi xa.

Ngô Bình không dám dừng lại, quay về Ngô Vương phủ bằng tốc độ nhanh nhất.

Khi về nhà, Lam Hân Nguyệt thở phào, cô ấy tức giận nói: "Quốc sư đúng là muốn hại chúng ta!"

Ngô Bình: "Hoàng triều lớn thế này, dù có chết mất hai người cũng chẳng ai tra hỏi".

Lam Hân Nguyệt: "Hắn ra tay bất thành, liệu sau này có tiếp tục đối phó chúng ta không?"

Ngô Bình: "Nếu chúng ta dễ đối phó như vậy thì đã bị hoàng triều Hắc Thủy tiêu diệt từ lâu rồi. Em đừng lo lắng, sau này cố gắng đừng rời khỏi đất phong là được".

Anh nghĩ một lúc rồi nói: "Anh đi thần thổ thông thiên một chuyến, em ở đây trông nhà nhé".

Anh đi luôn, chẳng mấy chốc đã đến Thần Nông Cốc. Trên người anh có một ngọn núi thần, nếu không dùng để kiếm dược liệu thì quá lãng phí.

Sau khi đến Thần Nông Cốc, anh liền lấy roi Bách Thảo ra. Roi Bách Thảo sẽ quất, vụt để hấp thu các loại dược liệu mà không làm tổn thương gốc rễ của nó. Như thế thì anh không cần thu thập dược liệu mà vẫn có thể luyện chế đan dược.

Anh tới gần gốc tử đằng kia.

"Tiền bối", anh mỉm cười chào hỏi.

Tử đằng dường như cũng rất vui, nói: "Trên tay cậu là roi Bách Thảo sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Vãn bối đi tham gia pháp hội Dao Trì, Vương Mẫu đã tặng vãn bối, nói đây là di vật của Thần Nông".

Tử Đằng khẽ thở dài, nói: "Đúng là ý trời. Xem ra cậu đã được định trước sẽ trở thành truyền nhân của Thần Nông. Đi đi, đã đến lúc mấy lão già đó gặp cậu".

Ngô Bình vui mừng: "Vậy vãn bối đến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK